Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Tình Yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Tình Yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Truyện Ngắn Tình Yêu Buồn-Bài hát của ngày xưa

Những câu hát ấy đêm nay trở về như khắc khoải, Vũ mặc kệ từng cơn gió mùa cứ len qua lớp áo len nhè nhẹ, anh trăn trở theo từng giai điệu, anh bần thần theo làn khói thuốc lơ lửng thấm nhẹ vào tán Ngọc lan trước nhà.
Đôi môi anh mấp máy theo chiếc loa nhỏ phát ra từ máy tính Vũ đã bật sẵn nãy giờ:” Mình xa nhau mà lòng vẫn nhớ. Ngày xa xưa tình mình như mơ. Chuyện yêu đương hẹn hò hôm nao. Mà giờ đây cuộc tình đã lỡ…”. Tôi biết anh đang nhớ về người con gái ấy. Bởi câu hát đó ngày xưa anh luôn hát cho tôi nghe mỗi lần anh nhớ đến Dương. Sau này, khi cả hai đã về chung sống dưới một mái nhà, tôi đã thẳng thừng tuyên bố:
-Anh không được hát bài hát đó nữa nghe chưa.
Tôi phải dặn dò anh như thế bởi trái tim của một người con gái dẫu có bao dung đến đâu vẫn có chỗ trống cho sự ích kỷ chen chân vào, tôi làm sao nở được nụ cười khi từng câu hát buồn bã đó anh luôn nhớ về hình bóng của một người con gái đã phụ bạc mình để đi lấy chồng, đã để lại cho anh một vết thương mà mất rất nhiều thời gian nó mới liền sẹo lại được. Vũ mỉm cười:
- Được rồi, anh sẽ không hát bài hát đó là được chứ gì.
Rồi anh ôm tôi vào lòng, vòng ôm của một người đàn ông đã trải qua một cuộc tình thất bại luôn luôn là một vòng ôm ấm áp. Anh giụi đầu vào mái tóc thơm mùi bồ kết của tôi nũng nịu:
- Mai, tóc em thơm quá.
Vậy mà giờ đây vết sẹo đó của Vũ lại trở chứng, vết sẹo đó tôi có cảm giác nó đang lên da non, nó âm ỉ khiến Vũ thẫn thờ không thôi. Sau buổi họp lớp hồi chiều, anh về nhà với đôi mắt có nhiều sợi khói bay. Anh chỉ ăn qua loa bữa cơm nóng hổi mà tôi đã cất công nấu cả buổi chiều để ngồi chờ anh về so đũa.
Tôi hoang mang khi cảm thấy ngôi nhà ấm áp thường ngày bắt đầu dấy lên sự nặng nề. Và tôi nén tiếng thờ dài của một người vợ khi lần đầu tiên sau khi hai con người xa lạ trở thành chồng vợ, Vũ bật lại bài hát đã khiến anh say mèm vào cái đêm nỗi buồn như loang ra cả thành phố.
Vũ không đẹp trai, không ăn nói lanh lẹ, nhưng ở anh tôi thấy được sự từng trải của một người đàn ông đã dạn dày gió sương. Tôi quen anh bởi anh là bạn làm cùng công ty của anh trai tôi, thỉnh thoảng anh lại ghé nhà tôi chơi để bàn chuyện công việc với anh Hiển. Anh lớn hơn tôi năm tuổi, lại là đồng nghiệp của anh trai mình nên mỗi lần gặp anh tôi đều gật đầu chào anh như một cô em gái bé bỏng, rồi tôi quên anh như quên bao chàng trai khác trong đám đông.
Nhưng cuộc sống luôn là sự góp nhặt, những lần anh đến chơi thường xuyên hơn khiến tôi và Vũ dần có cảm tình với nhau. Thi thoảng anh bảo tôi ngồi lên sau xe anh, anh chở tôi lang thang qua mấy con đường quen thuộc của Hà Nội, anh đưa tôi đi ăn bánh Tôm hồ Tây, đi ăn kem Tràng Tiền mát lạnh để tôi biết kem Tràng Tiền dẫu bình thường như bao loại kem khác mà lại đắt hơn gấp nhiều lần. Trong những lần đi chơi ấy, anh vẫn tỉ mẩn kể cho tôi nghe về người con gái với mái tóc dài như mùa thu Hà Nội, anh kể cho tôi về mối tình đầu khờ dại của mình.
Anh nói:
- Em biết không Mai, Dương có đôi mắt đẹp lắm, mỗi lần gặp đôi mắt ấy anh quên hết những câu nói mà anh đã chuẩn bị sẵn cho một cuộc hẹn hò, còn mái tóc của Dương ư, chao ơi nó mềm như tơ vậy.
Cái tên ấy anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần khiến tôi từ chỗ thờ ơ chuyển sang tò mò. Tôi đoán rằng một người con gái khiến cho người đàn ông từng trải như anh phải mềm lòng mình ra hẳn là một người con gái đặc biệt. Đó là tôi đoán vậy thôi, bởi tình yêu luôn là sự lạ lẫm, dẫu cho người con gái đó có bình thường như một chiều mưa, cũng có thể khiến trái tim chao lên những giai điệu nhẹ nhàng. Tôi giận dỗi:
- Anh yêu người ta vậy sao không rủ người ta đi chơi, rủ em làm gì?. Vũ bật cười lớn, mái tóc anh bồng bềnh theo ngọn liễu rủ:” Dương bận lắm ”.
Không có người đàn ông nào lại không buồn khi người con gái mình thương yêu hết mực lại nắm tay rẽ ngang với một người con trai khác. Tối thứ bảy, khi tôi đang nhìn xuống con đường chạy ngang trước nhà còn đọng lại những vũng nước mưa dễ ghét bởi trận mưa như trút hồi chiều thì ánh đèn xe của Vũ làm tôi ngạc nhiên. Tôi như người mất hồn lật đật nghe theo lời anh, khoác vội chiếc áo len mỏng manh rồi chạy vội xuống mấy bậc tam cấp trơn trượt khi anh la lớn:
- Mai, đi ra bờ hồ với anh.
Đó là lần đầu tiên tôi vòng tay ôm một người con trai, bởi tôi sợ anh sẽ té ngã xuống đường mất khi tay lái anh mấy lần loạng choạng như suýt ngã, người anh nồng nặc mùi bia. Tôi nói như át cả tiếng gió:
- Anh say rồi, để em lái cho.
Vũ ngoái đầu lại nhìn tôi, tôi đọc thấy trong câu nói của anh là trùng trùng nỗi buồn của một người con trai thất tình:
- Em biết không Mai, Dương lấy chồng rồi, đêm nay anh không thể say, anh phải tỉnh.
Tôi chẳng biết tôi và Vũ đã ngồi bên chiếc ghế đá ở bờ hồ bao nhiêu lâu, trong buổi tối không có những vì sao lấp lánh trên bầu trời ấy, tôi đã phải chở anh về khi Vũ đã ngủ quên trên vai tôi. Anh lè nhè những câu hát không rõ chữ:” Mình xa nhau mà lòng cứ ngỡ, chuyện chia tay tựa một cơn mưa…”
Bài hát của Trịnh Nam Sơn tôi đã nghe nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe một người con trai đang giấu nỗi buồn của mình vào hơi men hát, và tôi chông chênh theo vòng ôm của anh.
Ngày mà người con gái phụ bạc anh để đi theo tiếng gọi của vật chất ấy lại là ngày mà cuộc đời tôi gắn liền với anh. Như thể sợi dây tơ hồng của Nguyệt Lão đã trói tôi vào anh lúc nào không hay. Quãng thời gian ấy, tôi hay ghé nhà anh, nấu cho anh bữa cơm nóng hổi, xếp lại cho anh mớ áo quần lộn xộn, quét lại căn nhà bám đầy bụi đường mà bao lâu rồi anh chẳng quan tâm, bởi anh sống một mình. Những ngày ấy tôi quan tâm anh bởi tôi sợ anh sẽ làm điều gì dại dột mất. Sự gặp gỡ, quan tâm cứ lớn dần lên cho đến ngày Vũ đặt lên tay tôi một cánh hoa rất lạ:”Mai, mình về sống chung dưới một mái nhà nhé”.
Chẳng có một lời tỏ tình lãng mạn, chẳng có câu nói quen thuộc người ta đã nói hằng bao thế kỷ : “Anh yêu em” mà tôi vẫn thích. Nhưng lạ lùng cho tôi chưa, khi tôi ngả vào bờ vai anh, hít lấy mùi mồ hôi quen thuộc ấy, tôi chẳng cần nghe những câu nói tình tứ đó nữa.
Tôi ngắm cánh hoa anh cài lên tóc, tôi lên mạng tìm hiểu về loài hoa có cánh hoa dày đỏ thẫm ấy. Nó có tên rất đẹp:Hoa vô ưu. Ừ, dẹp hết những muộn phiền sang một bên, tôi sẽ cùng anh mở ra một con đường mới. Tôi sẽ dọn về sống chung với anh dưới một mái nhà, ở đó có người con trai tôi gọi là chồng, ở đó có người tôi yêu thương gọi tôi là vợ.
Anh Hiển vẫn thường nói với tôi: Thằng Vũ tốt lắm, nhưng mỗi tội si tình. Anh nói thế có nghĩa là anh lo lắng cho tôi khi tôi về làm vợ Vũ. Anh sợ tôi sẽ khổ, sợ tình yêu mà Vũ dành cho người con gái đó sẽ làm khóe mắt tôi cay. Nhưng tôi mặc kệ, bởi tôi biết Vũ là một người con trai tốt, là bờ vai vững chải cho tôi có thể tựa đầu vào. Còn mối tình đầu dại khờ đó của anh ư?Ai mà chẳng có cho mình một cuộc tình làm đất trời đảo điên, quan trọng là khi đã lựa chọn chung sống với nhau, đó sẽ là bàn tay nắm lấy bàn tay mình đi đến suốt cuộc đời.
Ngôi nhà có cây Ngọc Lan trước cổng và con chó Bẹc giê giữ nhà chẳng bao giờ vắng tiếng cười. Vũ chẳng làm gì để tôi buồn lòng, anh không có thói quen sau khi tan sở làm là phóng xe đi nhậu tới bến với mấy ông bạn đồng nghiệp cho đến khuya, mặc cho vợ mình ở nhà chờ cơm đến khi mâm cơm nguội lạnh. Anh lăng xăng vào bếp nấu ăn khi tôi bận bịu, anh phóng xe trên phố đi mua cho tôi tô phở khi bất chợt dạ dày tôi biểu tình. Anh cũng chẳng tắt máy điện thoại bao giờ, anh bảo:
- Lúc nào em có việc cần, anh luôn có mặt.
Khuôn mặt tếu táo ấy của anh khiến tôi phì cười, tôi biết anh đã phải cố gắng lắm mới dọn được kỷ niệm của mình vào một góc ký ức. Những ký ức đắng nghét.
Tôi đi nằm sớm. Tôi mặc cho Vũ đang trộn mình vào bóng tối ngoài kia. Tôi mặc từng câu hát buồn bã mà tôi đã giao hẹn với anh không được hát nó từ ngày cưới nhau. Tôi chẳng hét toáng lên như những người đàn bà khác khi ông chồng yêu dấu của mình đang nhớ về người cũ. Thu dọn mâm cơm tẻ nhạt vào bếp, tôi nằm ôm chiếc gối bông mà ở đó còn sót lại vài sợi tóc của anh. Những giọt nước mắt của tôi lặng lẽ chảy dài theo điệu nhạc. Tôi lau vội, không, có gì mà tôi phải khóc.
Tôi chập chờn trong giấc ngủ cho đến khi Vũ quay vào đắp lại chiếc chăn nhỏ lên người tôi. Anh nằm gác tay lên trán, anh bâng quơ:
- Em ngủ chưa đó.
Tôi giả lơ. Anh nhỏ nhẹ:” Anh xin lỗi, anh không muốn làm em buồn”. Vũ nhổm dậy ném tàn thuốc lá ra ngoài cửa sổ:
- Chiều nay họp lớp gặp lại Dương, anh mới biết rằng cô ấy đã ly dị chồng và đang phải nuôi con một mình. Người con trai nào chẳng buồn khi thấy mối tình ngày xưa của mình đánh rơi hạnh phúc, phải không em?.
Tôi quay sang anh, mím môi:
- Anh định đón họ về đây ở luôn chứ gì?.
Vũ bật cười lớn, anh vuốt má tôi nhè nhẹ:
- Đừng nói bậy, Dương sẽ sang Mỹ vào ngày kia rồi, chỉ là anh trăn trở khi biết hoàn cảnh bây giờ của Dương thôi.
Tôi vẫn giận anh, tôi gạt tay anh ra khỏi gò má mình. Tôi giả vờ nhắm mắt. Vũ vòng tay ôm tôi, giọng anh đều đều theo tiếng thờ dài của đêm:”Em vẫn còn tin anh chứ?”.
Tôi cười lặng lẽ với chiếc bóng mình đổ dài trên vách, tôi tin.
tác giả:

Nguyễn Nhật Hoàng

Truyện NGắn Tình Yêu Hay Nhất-Em vẫn ở đây đợi anh

Dù đã gần 30 tuổi, tôi vẫn muốn tìm một góc nhỏ bình yên nào đó để thư giãn giống như những ngày còn bé thơ. Chỉ khác một điều là giờ đây trên tay tôi có thêm một chiếc máy ảnh kĩ thuật số để tôi ghi lại những hình ảnh đẹp mà tôi bắt gặp.
Một buổi chiều thu, bầu trời trong xanh không gợn một bóng mây. Những tia nắng xuyên qua những kẽ lá tạo thành những quả bóng biết nhảy nhót. Dưới những tán cây bọn trẻ nô đùa làm huyên náo cả sân chơi khu tập thể. Ở giữa sân, mấy ông lão ngồi quây quần chơi cờ tướng. Tôi cũng tìm đến chiếc ghế đá dưới tán cây phượng vĩ, tôi cầm máy ảnh lên định bấm máy:
– Em ơi! Em có thể cho anh ngồi nhờ được không? Anh đang đợi bạn mà chờ lâu quá!
Trước mặt tôi là một người thanh niên với nụ cười thân thiện khiến tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả. Tôi ngồi xích lại một chút cho anh ta ngồi. Anh ta tựa lưng vào ghế, thở phào:
– Haizz! Nơi này yên bình thật đấy! Chắc là em thường xuyên đến đây nhỉ!
Thật ra mà nói, nơi này quá đỗi thân thuộc với tôi. Thậm chí khoảng sân này và những con người nơi đây đã từng xuất hiện rất nhiều trong bài viết của tôi. Nhưng cũng chẳng cần thiết phải nói ra nên tôi chỉ khẽ gật đầu.
– Vậy là em cùng sở thích với anh rồi đấy! Anh cũng thích ngồi thư giãn ở những nơi bình yên như thế này! Nhưng chẳng biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại em một lần nữa nhỉ? Hay là em cho anh xin số điện thoại hoặc nick facebook đi!
Tôi cười lảng tránh:
– Thôi, nên để theo lẽ tự nhiên, nếu có duyên ắt sẽ gặp lại!
Tất nhiên tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội kết bạn nhưng tôi sợ những kiểu bạn thân “tạm thời”,  đang quan tâm bỗng hờ hững khiến tôi hụt hẫng rất nhiều.
Mấy hôm liền trời mưa rả rích, bầu trời nhuộm một màu xám xịt. Tôi ngồi trong phòng một mình lặng ngắm những giọt mưa bay bay ngoài cửa sổ và gặm nhấm nỗi buồn. Giá như tôi không bị bệnh thì có lẽ giờ này tôi đã có một gia đình hạnh phúc, chẳng còn thời gian mà buồn nữa. Không bị bệnh thì người yêu sẽ không bỏ rơi tôi để kiếm tìm hạnh phúc khác. Tôi sẽ không bị coi thường, khinh bỉ, sẽ không phải nhận những lời cay nghiệt do chính người mình yêu thốt ra rằng: “Anh mà lấy em thì có mà tan nát đời anh!”. Đau đớn quá, ê chề quá, mà tôi chỉ biết ngậm đắng nuốt cay một mình, không dám bày tỏ với ai. Tôi cố gắng không khóc nhưng những giọt nước mắt cứ trực trào ra. Tôi thẫn thờ viết mấy câu lên facebook:
Ngày xưa mưa rơi thì sao?
Bây chừ nghe mưa lại buồn
Vì tiếng mưa, tiếng mưa trong lòng, làm mình cô đơn!
Một lát sau tôi nhận được một dòng comment từ một nickname xa lạ: ““Ngày xưa mưa ướt lối vào/ Bây giờ mưa trút nghẹn ngào vì ai?/ Ngắm mưa ai lại….thở dài. Nghe mưa ai lại niệm hoài tháng năm!”.
Sau đó là một tin nhắn inbox:
– Em còn nhớ anh không? Còn nhớ người ngồi cùng em ở sân chơi khu tập thể không?
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu mới chợt nhớ ra:
– A! Em nhớ ra rồi! Sao anh tìm được em?
– Thì em chẳng bảo, nếu có duyên ắt sẽ gặp lại mà! Nhưng…sao em lại buồn thế?
– Em cảm thấy cô đơn quá vì chẳng ai hỏi han, đả động gì đến em cả!
– Có anh! Anh vẫn “động” mà! Anh “động” vào Like! hì hì
Bất giác tôi mỉm cười và chợt nhớ ra là đã rất lâu rồi chẳng ai làm cho tôi vui như thế. Tôi nói như kiểu cam kết:
– Like thôi nhưng đừng Love nhé! Thương thôi, đừng yêu, thương như biển, yêu như sóng mà sóng thì dễ tan…
Chẳng hiểu, tôi đã quen với cái kiểu “đề phòng” này từ bao giờ. Chắc có thể từ cái ngày người tôi yêu thương và tin tưởng nhất rời xa tôi. Một vết thương mà tận 10 năm vẫn chưa lành nên có lẽ tôi không đủ sức chịu đựng thêm một vết thương nào nữa. Nên tốt hơn hết là tôi đành phải ngăn chặn từ xa.
– Ừ thôi! Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Tặng em bài hát này!
Đường link dẫn tôi tới bài hát “Right here waiting for you!”. Tôi nằm trong căn phòng nhỏ lắng nghe những giai điệu ngọt ngào mà thấy lòng ấm áp…
Chẳng biết từ bao giờ tôi cứ háo hức chờ đợi một cái nick sáng đèn. Cũng có lúc chúng tôi im lặng nhưng đối với tôi sự hiện diện của anh khiến tôi có cảm giác bình yên đến lạ. Nhiều lúc tôi thấy lòng mình bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn nhưng tôi lại tự thanh minh với chính mình rằng, chờ đợi một người bạn hay nhớ nhung một người bạn thì có gì là sai.
Tôi thường xuyên vào “nhà” anh hơn và đặc biệt là mỗi khi nằm lắng nghe những giai điệu ngọt ngào của bài hát “Right here waiting for you” mà anh post lên, tôi thường liên tưởng đến mình và mơ mộng đến những khung cảnh lãng mạn…
Từ ngày, có sự xuất hiện của anh, cuộc sống của tôi trở nên tươi đẹp hơn. Tôi như con chim non, hót véo von trong vườn xuân rực rỡ ngàn sắc hoa. Bầu trời dường như trong xanh hơn, con phố sao yên bình và nên thơ đến thế! Tôi cầm máy ảnh tung tăng trên con đường tràn đầy nắng gió. Tôi đem ảnh về ghép nhạc thành một đoạn clip nho nhỏ tặng anh. Anh cười bảo:
– Đẹp nhưng mà… chóng mặt quá!
Một ngày đầu thu, trời se lạnh, phảng phất đâu đó là hương hoa sữa ngọt ngào. Cảnh Hồ Tây về đêm tuyệt đẹp. Những làn sóng phản chiếu ánh đèn nê-ông từ những ngôi nhà cao tầng lấp lánh. Anh quàng tay qua người tôi, khẽ thì thào:
– Em làm người yêu của anh nhé!
Tôi quay người lại, bối rối nhìn anh. Một nụ hôn bất ngờ khiến tim tôi đập mạnh hơn, cả người tôi nóng ran lên. Hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra tạo cho tôi một cảm giác lâng lâng khó tả…
Thoắt một cái, trời đã sang đông. Những đợt gió mùa tràn về buốt giá. Đã 2 tháng trôi qua chúng tôi chưa gặp nhau nhưng tôi không trách anh, chỉ lo anh “vai gầy, áo mỏng” mà thôi. Tôi miệt mài ngồi đan khăn vừa nhắn một cái tin cho… đỡ nhớ: “Trời lạnh, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”. Sau đó anh đáp lại tôi một câu cụt lủn: “Thôi! Ngủ đi!”
Tôi sững người khi đọc tin nhắn của anh, chưa bao giờ anh nói với tôi bằng một câu cộc lốc như vậy. Những ngày sau đó, thậm chí anh còn tắt máy, block facebook của tôi.
Mấy ngày sau tôi nhận được tin nhắn: “Em đừng coi anh là cả thế giới! Anh không xứng với tình cảm của em đâu!”
Tôi như một con chim lạc bầy, hoang mang tột độ:
– Sao lại thế hả anh? Mình đang hạnh phúc mà!
Anh thản nhiên đáp:
– Anh không muốn tiếp tục nữa vì anh cảm thấy chuyện tình cảm của bọn mình chẳng đi đến đâu cả!
Tôi gục đầu vào chiếc khăn đang đan dở và òa khóc. Chưa bao giờ tôi thấy tủi thân đến thế. Tôi đau đớn tột độ mà không biết chia sẻ cùng ai. Một mình ngồi gặm nhấm nỗi buồn vì nếu tôi có kể ra thì mọi người cũng cười vào mặt tôi rằng “đũa mốc mà chòi mâm son”, rằng giờ này rồi mà còn mơ mộng hão huyền, rằng tôi quá nhẹ dạ cả tin…
Bao nhiêu ngày tôi đã tưởng mình may mắn vì gặp được người tốt như anh. Nhưng hóa ra anh chỉ là thằng đàn ông đểu cáng mà thôi. Anh thật đáng khinh và chẳng xứng với tình yêu của tôi chút nào. Có lẽ tôi nên quên anh đi thì hơn…
Khi tôi bắt đầu nguôi ngoai nỗi nhớ anh thì bất ngờ tôi nhận được điện thoại của anh:
– Tối nay, anh có thể gặp em không?
Tôi lấy hết lý do này đến lý do khác để từ chối nhưng anh nài nỉ mãi rồi tôi cũng đồng ý. Với lại cái khăn tôi đan tặng anh, tôi cũng chẳng biết phải “quẳng” nó đi đâu nữa.
Hôm đó là lần đầu tiên tôi không mừng rỡ khi gặp anh. Tôi giữ một vẻ mặt lạnh lùng và thái độ hờ hững. Anh đưa tôi dạo qua các con đường quen thuộc, gắn bó với chúng tôi biết bao kỉ niệm. Những dòng kí ức đẹp đẽ chợt ùa về khiến tôi cảm thấy nao lòng…
Hồ Tây vẫn đẹp lung linh, huyền ảo. Hai chúng tôi đứng cách xa nhau một đoạn và im lặng hồi lâu. Những làn gió vô tư đùa trên mặt nước như thể nó không hề bận tâm đến nỗi đau khổ của tôi. Tôi cố kìm nén những giọt nước mắt nhưng giọng tôi thì lạc đi:
– Em nghĩ em không đáng bị đối xử như vậy! Cuộc đời này thật bất công!
Không để tôi nói gì thêm, anh ôm chầm lấy tôi:
– Không! Em xứng đáng được yêu thương nhiều hơn thế!
Thật may, tôi cao ngang ngực anh nên có thể nghe thấy trái tim anh đang ngân lên những giai điệu ngọt ngào:
Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you…
p/s:– Phương Nhung

Truyện Tình Yêu Buồn Nhất-Một người đã xa – Uyên Nhi

Lần đầu tiên Nhi đi uống cà phê một mình,  lần đầu tiên cô trở về và tìm đến quán cà phê MoMoKa. Khác với những người xung quanh, họ đi có đôi hoặc đi theo nhóm, ít nhất là hai, còn nhiều thì khoảng bảy, tám người, có khi cả một đội hình xuất hiện hơn cả một bàn tiệc: mười bốn người. Nhi là người cô đơn.
Nhi không quan tâm điều đó. Cô ngồi lẽ loi ở một góc khuất phía sau cây cột tròn có kê một khóm trúc giả cao to, che khuất mặt người. Quán đã được sửa chữa, thiết kế lại nên bây giờ nhìn đẹp hơn xưa nhưng dù có đẹp mấy thì với Nhi cũng chẳng còn ý nghĩa, chỉ còn chăng là một kỷ niệm buồn. Nơi chốn này, từng ghi dấu một mối tình, tình đầu yêu thương…
Ngày ấy, thấy bạn bè đứa nào cũng biết khiêu vũ, Nhi mê lắm. Cô lặng lẽ ghi danh học ở một câu lạc bộ ban đêm. Rồi Nhi quen và yêu Chung, người đã tập cho cô có những bước nhảy từ căn bản đến nâng cao và trở thành điêu luyện. Hai người thường hò hẹn nhau mỗi cuối tuần ở một quá bar_coffee, chính là cái quán Momoka thân quen này. Nơi đây vừa là một sân khấu hát với nhau, vừa là nơi để các đôi tình nhân dìu nhau trong tiếng nhạc, không khí ấm áp và lãng mạn vô cùng. Chung là một khách quen ở đây nên được nhiều ưu ái, anh thường được mời lên hát cho những buổi mở màn. Chung hát rất hay. Anh thường lên sân khấu hát cho mọi người khiêu vũ, với đủ các thể loại nhạc từ Rumba, slow đến chachacha, Tango…
Bài hát Chung thể hiện hay nhất là Tango Tím. Hay đến nổi Nhi phải nài nỉ anh chép lại cho cô rồi dạy cô hát cho đến khi rành rọt. Khi đã thuộc lòng, Tango Tím trở thành bài hát ruột của Nhi, cô thường biễu diễn nó trong những lần theo đám bạn đi hát karaoke hoặc trong các bữa tiệc có chương trình nhạc sống. Sắc đẹp của Nhi, tiếng hát của Nhi đã làm rụng trái tim không biết bao người, trong số đó có một Việt kiều Úc. Anh hơn Nhi hai  tuổi, là bạn của anh trai cô ,về Việt Nam tìm đối tượng để kết hôn. Nhi đã bị thuyết phục bởi những viễn cảnh xa hoa khi sống ở nước ngoài, bản thân cô cũng muốn xuất ngoại nên nhanh chóng nhận lời tìm hiểu.
Tin này đến tai Chung.
Anh hẹn gặp Nhi tại quán Momoka nhưng lần này họ không hát hò, không khiêu vũ mà chỉ ngồi nói chuyện.
Quán hôm nay vắng khách, có lẽ vì cơn mưa rỉ rã suốt từ chiều đến đêm.
Hai người ngồi bên nhau im lặng. Ly cà phê sữa nóng được mang ra đặt trước mặt Nhi. Chung dùng muỗng khuấy đều cà phê hòa lẫn sữa, giọng anh ấm áp vang bên tai Nhi khi ngoài kia trời vẫn còn giăng kín những sợi mưa.
  • Em uống đi. Có lẽ đây là lần cuối cùng anh được chăm sóc em. Em có gì muốn nói với anh không?
Nhi nghẹn ngào. Cô khóc không thành tiếng, chỉ có dòng lệ lăn dài trên đôi mắt nhung đen. Biết nói gì đây khi chính cô là người phản bội? Cuộc tình này nào có được bao lâu? Nhi cúi mặt nói thật khẽ trong tiếng nhạc xập xình, trong ánh đèn neon nhiều màu đang xoay tròn trên cao.
  • Anh, em xin lỗi… Em…
  • Em không có lỗi gì, đừng khóc, cũng đừng thấy ray rức với anh. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cho mình một con đường, và em đã chọn con đường không anh. Anh biết, mình không có khả năng mang lại cho em những gì em muốn có, vậy nên anh sẽ buông tay để em đi.
Nhi ngẩng lên. Tự dưng cô thấy giận. Sao anh có thể dễ dàng đồng ý chia tay mà không hề tỏ ra đau khổ? Sao anh có thể nói với cô bằng thái độ dửng dưng?Nhi liếc thấy anh cầm lon bia ướp lạnh uống một hơi mà không cần rót ra ly, cô nắm cổ tay anh lay mạnh.
  • Anh biết tin em sẽ lấy chồng từ ai? Biết khi nào? Sao anh không thấy bất ngờ hụt hẩng gì hết vậy? Có phải anh chưa từng yêu em?
  • Vậy sao? Giờ em muốn anh phải làm sao? Phải đấm ngực kêu trời, phải gào khóc hay phải diễn như kịch bản trong phim ảnh? Anh không làm được những điều đó đâu Nhi.
Nhi thẫn thờ, cố nén tiếng thở dài.
Phải rồi, cô lấy quyền gì mà bắt người đàn ông yêu mình phải tỏ ra đau khổ, uất hận trước sự vong tình của chính mình? Cô đã phản bội anh mà còn có tư cách để đòi hỏi anh phải phản ứng thế này, thế nọ sao?
Nhi gục vào vai Chung, khóc òa. Chung lặng lẽ vuốt tóc cô, lặng lẽ lau khô những giọt lệ chảy tràn trên má Nhi. Cô nhận ra anh cũng đang ứa lệ nghẹn ngào.
Sau đêm đó, họ không còn gặp nhau.
Nhi lên xe hoa, theo chồng về xứ lạ.
Thiên đường vụn vỡ chỉ sau hơn nửa năm lưu lạc xứ người. Nhi thất vọng nhận ra mình đã kết hôn với người chồng nát rượu. Ở chốn xa, không có bạn bè, thiếu vẳng người thân, Nhị không biết chỉa sẻ nỗi lòng cùng ai. Cô làm việc quần quật suốt ngầy để nuôi sống bản thân và lo cho chồng, những giấc mơ về một tổ ấm êm đềm, một thiên đường hạnh phúc đã khép lại. Thực tế quất vào Nhi những lằn roi đau buốt. Cô nhớ nhà, nhớ quê, nhớ da diết mối tình thuở ấy nên gắng sức làm việc, gom góp tiền cho một chuyến trở về.
Nhi về nước một mình, giấu kín nổi đau vào tận đáy lòng. Ai cũng hỏi sao Nhi gầy rộc và già đi nhanh thế? Cô mĩm cười nói dối, vì thức ăn xứ người không hợp, vì những đêm khó ngủ nhớ quê hương…
Người mà Nhi nhớ nhất là Chung. Nhưng cô đã không cách gì liên lạc được với anh khi trở lại. Anh, có lẽ, đã xóa sạch những ký ức về một kẻ bội tình.
Đang lục lọi những ký ức xưa để mà tự trách mình, để  những giọt nước mắt rơi tự do trên má, Nhi bất chợt giật mình nghe giọng hát quen thuộc của ngày xưa.
Ngày nào còn nhaudưới ánh nê-on đèn màu
Mình cùng vòng quay thướt tha tango tình say
Tình em như mây bay mãi nên quên trở về
Lối đi tình yêu bước chân em như thiên thần
Rồi mùa thu qua, những chiếc lá thu rơi đầy
Và dòng thời gian cuốn trôi anh đâu nào hay
Mình anh ngơ ngác trên bước tango hao gầy
Lẻ loi vòng tay nhớ thương biết gởi cùng ai…
Nhi đứng phắt dậy, nhìn chăm chăm lên sân khấu.
Dưới ánh đèn nhấp nháy , một thanh niên cầm chiếc micro say sưa thả hồn phiêu diêu theo bài tình ca Tango Tím, nhưng không phải là người của ngày xưa. Giọng hát ấy mượt mà truyển cảm , giống tiếng hát của Chung một cách lạ lùng.
Tim Nhi chợt nhói đau.
Mùa thu ngày ấy ai quên nhau rồi
Bài tango đó xin trả cho người
Để không còn nghe nhớ nhau chi thêm người hỡi
Đường đời hai lối… ta xa nhau rồi
Lời xưa em nói em đã quên rồi
Đến muôn đời sau vẫn như thuở nào còn nhau
Không thể đè nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, Nhi gọi tính tiền rồi đi như chạy ra khỏi quán. Ngoài trời mưa vẫn lất phất bay.
Bước lên xe, cô khóc một mình.
Xe lăn bánh qua những con đường củ, kỷ niệm của những ngày yêu xưa bất chợt ùa về nhưng người củ đã xa….
Để rồi chiều nay ai tiễn ai đưa qua cầu
Và bài tango bỗng vang lên chi lòng đau
Chiều mưa giăng lối mưa có nghe tim em buồn
Phố xưa còn mưacó ai nhớ người tình xưa
UYÊN NHI.

Truyện Ngắn Tình Yêu-Tình ca và cơn mưa – Vân Clou

Tình yêu chỉ có thể tồn tại khi nó xuất phát từ cả hai phía, mãi đến sau này Thư Bình mới hiểu vì sao giây phút đó Dương Quân lại làm thế. Và hiện tại khi ôm trong mình người thương yêu bấy lâu anh mới có cơ hội bày tỏ lòng mình.
Vừa tốt nghiệp xong ngành bác sĩ, Thư Bình được điều về vùng cao nguyên này công tác dài hạn. Hiện giờ cô đang chung sống cùng một mái nhà với bà Thu – bạn của mẹ cô – người cháu trai của bà là Dương Quân còn có cô giúp việc trầm tính, hiền lành. Vốn sinh ra và lớn lên tại thành phố tấp nập xe cộ nhịp sống ồn ào bỗng chốc mọi thứ đều thay đổi khiến cô nhiều phần không quen nên chưa thể thích nghi với lối sống bình yên và chậm chạp này, thật khó cho cô từ một cô gái thị thành lại đến với vùng cao nguyên đầy nắng và gió xung quanh chỉ toàn người xa lạ dẫu bà Thu rất yêu thương cô, xem cô như con gái ruột và ít nhiều có phần quý mến hơn cả cháu trai mình. Nghĩ thế cô cũng chẳng dám than vãn hay kêu ca nửa lời, hiện tại với cô mà nói tuy xa quê nhà xa gia đình nhưng thời gian này đã cho cô nhiều bài học và kinh nghiệm quý giá.
Như thường lệ sau giờ làm Thư Bình lại về nhà vì cô đã thỏa thuận với bà Thu rằng hôm nào không có ca phải về dùng cơm, lời đã nói ra đương nhiên cô phải thực hiện hơn thế nữa cô luôn về đúng giờ quy định. Hôm nay cũng vậy, bước vào nhà đi ngang qua phòng khách thấy bà Thu ngồi đó với vẻ trầm ngâm vừa nhìn thấy cô bà Thu đã lên tiếng.
“ Thư Bình, cháu về rồi đó hả? Nếu không có chuyện gì vội thì đến đây trò chuyện với dì một chút”

            Cô dạ nhỏ một tiếng rồi bước đến ngồi đối diện bà Thu, hôm nay trông bà có vẻ không được vui, cô giữ ý chỉ hỏi.
“Đã muộn thế này rồi, dì đã dùng cơm chưa ạ? Trông sắc mặt dì không được tốt cho lắm, có chuyện gì xảy ra đúng không dì?”

            Khẽ thở dài, bà Thu chắt lưỡi nói: “Dì chưa ăn, nhà vắng quá chẳng ai ngồi ăn cùng dì nên dì cũng không thấy đói. Trong nhà cũng chẳng có chuyện gì. À, hôm nay con không có ca trực hay sao mà về sớm vậy?”

            Nở nụ cười nhã nhặn, cô rất thành thật trong việc khai báo tình hình công việc của mình, cô cho đó là bổn phận khi hiểu về hoàn cảnh nương nhờ người khác và không muốn họ phật lòng về lối sống của bản thân.
“ Vâng ạ, ngày mai sẽ đến phiên con trực” – Nói đến đó cô cẩn trọng đưa mắt ngó lên lầu rồi buộc miệng hỏi – “Anh Quân không có nhà hở dì? Anh ấy vẫn chưa về hay sao ạ?”

            Nhắc đến Dương Quân, bà Thu càng thêm não ruột chỉ có đứa cháu trai duy nhất nhưng đến giờ nó vẫn chưa chịu lấy vợ càng khiến bà lo lắng cho tương lai của nó rồi đây ai sẽ là người mang lại hạnh phúc cho cháu trai bà đây?
“Sáng nay nó có hẹn với Thiên Thanh ra ngoài rồi, đến giờ vẫn chưa thấy về. Cái thằng, quen con người ta đã bốn, năm năm rồi mà dì chẳng nghe nó nhắc gì đến chuyện cưới hỏi cả. Người ta là con gái, tuổi xuân qua đi rất nhanh đâu thể chờ nó mãi được, đi đâu cũng kè kè bên nhau nhưng cứ hễ nhắc đến là nó chối phăng… Chắc đến già dì cũng chưa thể hết lo cho chúng nó…”

            Thư Bình cảm thấy thương cho hoàn cảnh của bà Thu, từ ngày chồng mất bà ở vậy không đi bước nữa chỉ tập trung lo cho đứa cháu trai mồ côi cha mẹ đủ thấy bà kỳ vọng vào anh ta biết dường nào. Cô nhói lòng khi nghĩ về Dương Quân, chút đau thương lan dần nơi đáy mắt khi nghe bà Thu nhắc đến Thiên Thanh, cô không hiểu lí do gì khiến cô có ác cảm với Thiên Thanh như vậy đôi lúc nhìn họ bên nhau tình tứ cô thầm có chút ghen tỵ, cô chưa hiểu lòng mình và cả những điều đang diễn gần đây nếu ai đó có thể nói cho cô biết đó là gì thì hay rồi còn hơn phải cam chịu sự dằn vặt như thế này thật khổ tâm.
“Dì đừng lo lắng quá kẻo sanh bệnh, anh Quân làm mọi việc đều rất cẩn trọng rồi đây nhất định anh ấy sẽ lấy người vừa lòng đẹp ý dì. Duyên nợ con người cũng giống số dép, đã định gắn bó với ai sẽ không gì thay đổi được, dì yên tâm đi ạ”

            Bà Thu nghe thế cũng yên lòng đôi chút, bà nhìn Thư Bình bằng ánh mắt trìu mến. Con bé luôn là đứa thấu tình đạt lí, cuộc đời này ai lấy được con bé chắc sẽ hạnh phúc lắm đây. Thầm cười cho ý nghĩ kỳ hoặc của mình, bà hỏi giọng đầy quan tâm.
“Con sống ở đây đã quen chưa? Có gì chưa vừa ý không? Nếu có thì nói với dì một tiếng, dì xem con như thằng Quân nên con không cần phải ngại cứ xem như nhà của mình đừng ép lòng quá, dì không muốn nhìn thấy con khổ đâu”

            Sự săn sóc của bà Thu làm cô cảm động, bà giống như người mẹ thứ hai luôn lắng nghe và chiều ý con cái điều này càng khiến cô nhớ đến mẹ ở nhà nhiều hơn.
“Dì thương con quá, con không dám đòi hỏi gì thêm đâu ạ. Cuộc sống với con hiện tại rất tốt, con không thấy gó bó hay than phiền gì hết. Con chỉ thấy ngại vì đã khiến dì nhọc lòng thêm phần của con.”

“Với dì con đừng nói chuyện ân nghĩa, mẹ con là bạn thân của dì, chăm sóc con như con cháu trong nhà không có gì là sai cả… Giờ cũng muộn rồi đấy, con lên thay đồ rồi xuống dùng cơm với dì cho vui”

            Cô dạ nhỏ rồi trở về phòng, tháng ngày ở đây của cô thật bình yên, sáng đi làm tối muộn về nhà. Thư Bình không dám mong ước nhiều hơn chỉ hy vọng rằng mọi thứ cứ như thế mà kéo dài mãi mãi, lặng lẽ và yên ổn như chưa từng có sự xao động nào thoáng qua.
Dương Quân trở về nhà nhìn phòng khách trống trơn anh cũng đoán biết sáng nay nhà đều đi vắng cả, anh cũng lười dặn dò chị bếp liền đi thẳng về phòng. Lúc ngang qua phòng Thư Bình, anh khẽ liếc nhìn vào trong nhưng không thấy ai có lẽ cô đã đi làm rồi và hình như cô nàng cũng chẳng thích anh lắm, số lần trò chuyện của hai người quá ít vì thời gian biểu của anh và cô trái ngược nhau hoàn toàn, phần nữa là do anh ít về nhà. Công việc ở cửa hàng đã choáng hết thời gian của anh, dù muốn dù không anh vẫn phải dành ra hai ngày nghỉ cuối tuần để về nhà cùng cô Thu, bà đã vì anh hi sinh rất nhiều đã đến lúc anh thực hiện bổn phận của người làm con trong gia đình rồi.
            Khi đã tươm tất trong bộ quần áo ở nhà, Dương Quân trở về giường nằm dài nhắm mắt định thần, gương mặt nghiêm nghị của anh lúc này còn pha chút tĩnh lặng hiếm thấy. Vừa nghỉ không được bao lâu anh thoáng nghe tiếng chân bước trầm ổn, nhẹ nhàng trên hành lang sau đó là cánh cửa phòng anh khẽ hé mở và tiếp nữa là một bóng hình nhỏ xinh đi vào. Là Thư Bình, thì ra hôm nay cô không đi làm. Một niềm vui nhỏ nhoi thoáng nhen lên trong lòng anh, bất giác anh lên tiếng hỏi khi nhận ra sự chần chừ nơi cô gái.
“Bình tìm anh có chuyện gì? Đến đây rồi sao không gọi anh?”

            Thư Bình giật bắn người khi nghe tiếng anh, rõ ràng anh đang nhắm mắt ngủ cơ mà sao có thể biết rõ cô tìm anh chứ. Đưa tay lên chận ngực cô thầm than trong lòng người đàn ông này tuyệt đối không thể xem thường được, hắng giọng cô nói thật tỉnh.
“À, cũng không có gì. Chỉ là thấy anh về đã lâu mà không xuống dùng cơm, em định lên xem anh thế nào thôi. Dì Thu vừa mới nhắc anh đấy!”

            Cô nói và chẳng hay Dương Quân đã ngồi dậy từ lúc nào, anh đứng lên kéo ghế và chỉ tay hướng về cô bảo: “Em ngồi đi. Hôm nay em không đi trực à?”.

            Nhận thức được rằng đây là lần đầu tiên mình bước vào phòng riêng của con trai nên khó tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng, gương mặt cô bỗng chốc đỏ ửng và để chữa thẹn cô làm một động tác vén tóc phía sau vành tay điều đó đang thể hiện cô mất tự nhiên kinh khủng nhưng vẫn phải nói.
“Dạ, không. Hôm nay em được nghỉ, còn anh, sẽ ở nhà vào cuối tuần này chứ?”

            Quân gật đầu thay cho câu trả lời, anh nhìn cô mà không hề bỏ qua bất kỳ cử chỉ nào của cô và nhất là nét ngại ngùng hiện rõ trên gương mặt lúc vừa đặt chân vào gian phòng này. Thú thật đây cũng là lần đầu tiên anh cho phép người lạ vào chốn riêng tư của anh, sự cho phép này đồng thời ngầm khẳng định anh đã xem cô như người thân ruột thịt mặc dù hiện tại trong lòng anh vẫn còn vướng mắc nhiều điều cần thời gian làm sáng tỏ. Soi vào đáy mắt long lanh, anh chợt nhớ đến ngày đầu gặp Thư Bình khi cô vừa đặt chân đến vùng đất cao nguyên này. Hình ảnh bụi trần bởi đi đường xa trên tay là chiếc vali cũ kĩ và gương mặt bơ phờ, mệt mỏi của người con gái chẳng biết từ khi nào đã đi vào lòng anh và chiếm vị trí nhất định trong đó mà có lẽ suốt đời này anh không thể quên được, nói đúng hơn là anh đã chiếm trọn nó cho riêng mình đáy mắt to tròn lung linh nhìn anh đầy khẩn cầu. Thư Bình hôm đó và Thư Bình bây giờ khác xa nhau vì lúc này trước mắt anh, cô giống hệt như đóa hồng trắng tinh khiết dù chịu nhiều gió mưa bụi trần vẫn giữ được vẻ thanh khiết, kiên cường cố hữu.
            Khoảng trống im lặng của hai người dường như không có điểm dừng, vô tình chẳng ai muốn lên tiếng phá vỡ nó và bỗng đâu trời lại đổ cơn mưa như cố xua hết cái nóng hanh giữa lúc trời còn đương nắng. Từng tiếng tách tách rơi trên mái hiên xuống tàu lá chuối ngoài vườn, tiếng ếch nhái kêu ộp ộp hòa lẫn đám cỏ xanh ướt mượt càng làm khung cảnh thêm buồn. Thư Bình thẩn thờ nhìn mưa rồi như phát hiện ra điều gì cô reo lên phá tan sự trầm lắng ban đầu.
“Ồ, bức tranh đẹp quá! Là anh vẽ sao?”

            Trong bức tranh là người thiếu nữ cao nguyên đang hái chè, khắp đồi chè một màu xanh rờn hiển hiện giữa khung cảnh đó người thiếu nữ trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn. Không chê vào đâu được, Thư Bình tán dương hết lời.
“Bức tranh sống động thật, không ngờ anh Quân đa tài như vậy. Thuở còn là học sinh cấp ba em đã từng ước mơ trở thành họa sĩ nhưng rồi em cảm thấy ngành nghề đó quá phiêu lãng nên thôi…”

            Quân chăm chú lắng nghe, câu chuyện dẫn về thời xa xưa với ước mơ không thực hiện được của cô gái nhỏ đã cho anh thêm cái nhìn khác về Thư Bình, cứ ngỡ khô cằn lắm hóa ra tâm hồn cô cũng cần được vun đắp thêm nhiều điều lãng mạn đầy sắc màu. Rồi đây ai sẽ là người mang đến những điều đó cho cô đây?
“Anh cũng thích vẽ nhưng nó đâu phải là nghề chính của anh, chỉ là thỉnh thoảng anh muốn làm cuộc sống bớt thi vị một chút mà thôi”

            Ngước mắt nhìn anh, Thư Bình phát hiện ra anh là người sâu sắc vô cùng, có lẽ anh còn những hoài niệm đau buồn không muốn nhắc lại nên phải dùng cách này che giấu và sự lạnh lùng trước đây anh thể hiện chẳng qua cũng chỉ là lớp ngụy trang để che đậy tâm tư anh mà thôi. Cô chợt thấy anh quá nguy hiểm, cô sợ bản thân không khống chế được mà sẽ lao vào cuộc sống của anh mà khi ấy cô chẳng còn tìm đâu ra lối thoát cho chính mình. Tự dưng cô muốn rời khỏi đây, khỏi gian phòng này càng sớm càng tốt, cô nói khi đã để lại cho anh một nụ cười: “Muộn rồi, dì bếp đã dọn cơm sẵn lên chờ anh, anh xuống dùng mau kẻo nguội”.

            Con người đầu tiên đón tiếp cô tại cao nguyên này chính là Dương Quân, khi ấy trong mắt cô anh giống như ngọn núi phủ tuyết trắng ngàn năm lạnh lùng và băng giá trên môi anh ít nở nụ cười. Có lẽ cô chưa hiểu hết về anh nên không biết phải làm gì để gỡ bỏ sự lạnh lùng trên gương mặt anh tuấn ấy, với cô anh giống như ẩn số không bao giờ có đáp án. Và dường như giữa hai người đã có sợi dây vô hình ràng buộc, hoàn cảnh khác nhau công việc khác nhau nhưng ở nơi nào cũng nhìn thấy nhau.
            Bữa tiệc sinh nhật của người đồng nghiệp Thư Bình không thể không đi, đến đó cô mới hay Dương Quân cũng có mặt. Mọi người yêu cầu anh hát, chẳng ngại ngừng anh bước lên bục tay ôm cây ghita vừa đệm đàn vừa hát nhờ thế mà cô lại phát hiện ra thêm tài lẻ khác của anh, giây phút ấy cô tự hỏi rốt cuộc anh là ai? Giọng hát nhẹ nhàng truyền cảm vang khắp gian phòng, xung quanh không ai lên tiếng đều chăm chú lắng nghe và diệu kỳ hơn nữa khi biết ca khúc đó do chính anh tự sáng tác. Cô nhìn anh bằng ánh mắt lạ lẫm, bỗng chốc mắt hai người giao nhau khi bất ngờ Dương Quân ngẩng mặt nhìn về phía cô.
Anh gặp em vào một chiều như thế
Chiếc vali nặng trĩu và bước chân đã nhuốm bụi trần
Nhưng có một điều anh mãi chẳng thể quên
Là ánh mắt em nhìn anh soi rọi
Chiếu thẳng vào tim anh đang mịt mờ lối
Phút giây đó không còn chi ngăn cách
Anh đã yêu rồi ánh mắt của em…

            Những ca từ chưa hề được gọt giũa nhưng lại rót vào tai người nghe như lời thì thầm sâu kín, Thư Bình bị cuốn hút bởi ánh mắt của anh chưa rời khỏi cô phút giây nào. Trong tâm tưởng cô cho rằng anh đang muốn nhắn gửi điều gì qua lời bài hát? Cô muốn biết, muốn bước đến và mở rộng lối vào cõi lòng lạnh giá ấy, cô không biết điều mình muốn có nghĩa là gì nhưng sâu thẳm trong cô ngàn lần vạn lần muốn giúp anh tháo dỡ những cấm kỵ, những lo toan cuộc đời mà cô đã quên mất kiềm chế nhịp tim đang từng chút đập sai lời.
          Từ trên lầu cao nhìn xuống, Dương Quân nhìn không rõ người đàn ông ấy là ai và tại sao lại đưa Thư Bình về? Chẳng lẽ cô nhanh chóng chấp nhận cho một người xa lạ đưa đón thế này hay sao? Anh thở dài, từ sau tiệc sinh nhật đó anh chưa gặp cô và thật sự anh bỗng nhớ da diết, thiết tha trở về được nghe tiếng cô trò chuyện bởi vì rốt cuộc hôm nay khi thấy cô bên người khác anh mới hay con tim mình đang mong muốn điều gì? Như vậy có muộn màng quá không, ích kỷ và tham lam quá không? Còn Thư Bình, cô có giống như anh không? Suy nghĩ nhiều đến khi quay lại bóng Thư Bình đã khuất anh thững thờ vào trong ngang qua phòng bà Thu, anh nhẹ nhàng lên tiếng khi thấy bà đang ngồi xem tivi.
“Cô vẫn chưa ngủ sao ạ?”

            Bà Thu dõi theo bước chân anh cho đến lúc anh đã an vị ngồi đối diện bà, với tay tắt tivi bà trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ nhàng vào câu chuyện.
“Dương con, cô năm nay cũng đã già rồi và con cũng không còn trẻ nữa, chẳng lẽ con định sống như vậy suốt đời? Đã đến lúc con tạo dựng cho mình một gia đình riêng rồi con ạ”

            Tình cảm người cô dành cho cháu trai còn hơn núm ruột do chính mình sinh ra, Quân biết anh còn nợ cô anh một lời hứa nhưng biết làm sao được khi con tim có lí lẽ riêng của nó, chưa gặp đúng người nên cứ thế mà im lặng cho đến ngày hôm nay nếu cô anh không nhắc chắc có lẽ nó đã chai sạn đi rồi.
“Thiên Thanh là con bé tốt mặc dù cách tình cách của nó hơi kiêu kỳ một chút nhưng nó thương con thật lòng. Cô không câu nệ sang nghèo miễn là nó thật lòng với con, cô đều chấp nhận hết”

            Ý của cô đương nhiên anh hiểu chỉ là: “Cô ấy không phải là đối tượng con chọn sẽ lấy làm vợ, vả lại, con chưa từng nói là yêu Thiên Thanh. Cô đừng suy nghĩ nhiều quá rồi đây con hứa sẽ cưới về cho cô đứa cháu dâu ngoan hiền, lễ phép còn Thiên Thanh, cô ấy không phải là người phụ nữ của gia đình làm sao mà con yêu cho được hả cô?”

            Nghe lời phân trần của đứa cháu trai bà Thu khẽ chắc lưỡi phê phán: “Sao lạ vậy Quân? Con không yêu người ta sao không giải thích rõ ràng với con bé, con luôn im lặng như vậy nhỡ nó hiểu lầm và cứ dây dưa với con, người ngoài nhìn vào sẽ cho là con lợi dụng nó thì sao? Nếu đã không yêu thì đừng nên cho người ta cơ hội, con gái tuổi xuân qua đi rất mau đừng để nó chờ con hoài…”

            Trước sự nghiêm khắc dạy bảo của bà Thu, Quân không hề có biểu hiện chống đối hay phản bát, điều cô anh nói anh cũng đã nghĩ qua thế nên: “Cô yên tâm đi ạ, Thiên Thanh là cô gái hiểu chuyện. Thời gian dài ở bên con đương nhiên cô ấy sẽ hiểu tính con và con cũng đã nói rõ quan điểm của con với cô ấy. Đấy là do Thiên Thanh tự nguyện nên con mới đồng ý để cô ấy đi cùng ngoài ra chẳng còn gì nữa đâu ạ. Giữa chúng con chỉ là quan hệ bạn bè bình thường…”
            Đứa cháu trai này luôn là niềm tự hào của bà Thu, số phận bạc bẽo khi chồng bà sớm qua đời rồi thì chấp nhận kiếp góa phụ bà ở vậy cho đến giờ, không con cái bà xem Dương Quân như con ruột cuộc đời này chẳng còn gì để bà hối tiếc nữa nếu anh nhanh chóng cưới vợ khi ấy bà có thể an tâm hưởng thụ tuổi già, sống cuộc đời bình yên. Nay anh đã nói thế thì bà cũng chẳng còn biết khuyên giải gì thêm chỉ đại khái dặn dò: “Thôi được, chuyện của con cô không quản nữa, là đàn ông con cũng nên có chí hướng riêng của mình. Con cũng nhớ về nhà thường xuyên hơn nữa nghe chưa? Nhà cửa đã vắng mà con cứ đi suốt thế này… Cửa hàng quan trọng nhưng không quan trọng bằng tình cảm gia đình đâu Quân à.”

            Rồi cơn mưa tháng mười cuối cùng cũng truốt xuống như thác đổ sau bao ngày tích tụ. Hôm ấy Thư Bình quên mang theo ô nửa đường dầm mưa về nhà đến khuya cô bắt đầu lên cơn sốt, cả người chìm trong mê man cô như người đứng bên vực thẳm sắp rơi xuống hang sâu không lối thoát. Người phát hiện ra điều này là Dương Quân, anh nghe tiếng động phát ra từ phòng Thư Bình bèn mở cửa đi vào thì đã thấy cô ngã sóng soài trên nền nhà thân thể mềm oặt không còn sức sống, anh lo lắng vô cùng liền sau đó túc trực chăm sóc cho cô đến tận sáng ngày hôm sau, cảm thấy cô đã hạ sốt anh mới yên tâm phần nào. Lần đầu tiên trong cuộc đời ngoài bà Thu – cô anh ra duy nhất chỉ có Thư Bình đủ sức khiến anh hoảng hốt như vậy, ngay từ lần gặp đầu anh đã biết rung động và hiểu rằng có lẽ số phận đã đưa cô đến để lấp đầy khoảng trống trong anh, cứu sống và vực anh dậy sau những chuỗi ngày vô nghĩa ấy. Anh thầm hy vọng cô mau tỉnh lại để anh tiếp tục được bên cạnh nhìn thấy nụ cười của cô, tiếng nói và cả những lúc trông ngóng cô đi làm về, giờ mới hiểu hóa ra anh quan tâm cô nhiều đến như vậy, chú ý cô nhiều đến như vậy… yêu thương cô nhiều đến như vậy… Thế có gọi là muộn màng quá chăng? Lắc đầu, anh thầm cười cho sự ngô ngê của bản thân trông anh lúc này giống cậu trai trẻ chập chững yêu đương lần đầu tuy đã qua rồi cái thời mộng mơ nhưng anh vẫn thầm ước Thư Bình sẽ là người cùng anh đi hết quãng đời còn lại.
            Chuyện Thư Bình tỉnh lại đã là ngày hôm sau, đến tận xế chiều khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống cơn nắng vàng vội vã tìm chỗ trốn đi và ngoài hiên từng giọt nước mưa còn đọng lại trên thảm cỏ vẫn ướt đọng lung linh trong nắng chiều. Định ngồi dậy rời giường lúc này cô mới hay bản thân chẳng còn chút sức lực nào, chưa bao giờ cô trải qua trận ốm kinh hoàng như thế này, cảm giác tay chân không còn là của mình nữa và đầu vẫn còn váng vất say. Cô nhớ rất rõ đêm qua khi về nhà sau khi tắm rửa xong cô liền khó chịu trong người muốn tìm thuốc uống nhưng chỉ bước được vài bước đã ngã khụy, mọi chuyện tiếp theo diễn ra ra sao cô chẳng rõ, trong mê man cô chỉ biết có một vòng tay rắn chắc ôm cô vào lòng tận tình chăm sóc. Thoáng nghĩ chẳng lẽ đó là Dương Quân? Như trả lời thay cô, cánh cửa phòng bật mở và anh bước vào.
“Em dậy rồi sao không nằm nghỉ thêm chút nữa? Người em còn yếu lắm, ngoan chờ chút nữa dì bếp mang cháo lên em ăn rồi uống thuốc, sẽ mau chóng khỏi bệnh hơn”

            Dương Quân nói một mạch trong khi cô vẫn còn mù mờ, vậy ra điều cô nghĩ là đúng ư? Anh chính là người đêm qua đã ở bên cạnh chăm sóc cô cả đêm ư? Trời ơi! Cô phải đối diện với anh thế nào đây? Càng nghĩ càng xấu hổ, gương mặt cô thoáng chốc đỏ bừng điều đó lọt vào mắt Quân lại trở thành phản xạ khác.
“Thư Bình, em sao vậy? Không khỏe chỗ nào ư? Hình như em vẫn chưa hạ sốt đâu nhìn mặt em còn đỏ bừng kìa, sau khi uống thuốc xong để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào nhé?!”

            Vừa nói anh vừa đặt tay lên trán Thư Bình kiểm tra nhiệt độ và như thế hơi ấm từ bàn tay anh tỏa ra càng khiến Thư Bình ngượng hơn. Cô khẽ hắng giọng né tránh tay anh biểu cảm có phần mất tự nhiên thật sự: “Chuyện tối qua… ừm… em cám ơn anh Quân nhiều lắm! Thật xin lỗi đã phiền anh thức trắng để… trông em”

            Giờ thì Dương Quân đã hiểu vì sao vừa rồi mặt cô lại đỏ đến như vậy, môi anh khẽ nhếch lên nụ cười hiếm thấy mà đối với Thư Bình thì đúng là kỳ tích trên đời. Không lời báo trước anh bước đến rất tự nhiên ngồi xuống giường cạnh Thư Bình, nụ cười trên môi anh càng thêm rộng mở.
“Vì chuyện này mà em đỏ mặt ư? Xem ra anh quá lo lắng cho sức khỏe của em rồi, bệnh của em chắc cũng khỏi rồi đúng không?”

            Nhận ra tia đùa cợt lan dần nơi đáy mắt anh, Thư Bình càng xấu hổ không thôi. Thật chẳng ngờ Dương Quân lại có bộ mặt khôi hài như vậy? Đúng là cô đã xem thường anh quá mức!
“Là một bác sĩ chút bệnh nhỏ này đối với em không là gì cả nhưng… vì sao anh biết em bị ốm mà về nhà?”

            Biểu tình của cô khiến Dương Quân buồn cười, sau một hồi dong dài để che lấp sự xấu hổ liền tìm hiểu nguyên nhân anh biết cô đang ngại nên dần hẳn mọi hành vi trêu chọc, anh nghiêm túc thuật lại mọi chuyện rồi nhận xét.
“Em đã làm cho cả nhà một phen hú vía, cô anh vì thế chiều nay bà đã đi chùa cầu bình an cho em. Hiện tại anh có nhiệm vụ trông chừng không để em đi lung tung nữa, à, anh cũng đã xin phép bệnh viện cho em nghỉ hôm nay luôn rồi”

            Ngẩng tò te khi nghe anh sắp xếp mọi việc, Thư Bình thoáng ngây người một hồi rồi mới bật ra câu hỏi: “Thế anh không ra cửa hàng sao?”

            Dương Quân mỉm cười nói một câu đầy ngụ ý: “Trước khi đi, cô đã giao cho anh nhiệm vụ chăm sóc em, với lại, nhìn em thế này anh sao có thể yên tâm ra cửa hàng. Lâu lâu em cũng phải cho anh được nghỉ ngơi nữa chứ?!”

            Cô à lên một tiếng rồi rơi vào im lặng, chợt ngoài kia bầu trời đì đùng sấm chớp vang rền kéo theo từng hạt mưa to rơi lộp bộp xuống mái tôn cùng tiếng lá xào xạc tạo nên một hợp âm kì lạ êm tai giống như tất cả đang hòa với nhau tấu lên khúc nhạc không lời độc nhất vô nhị. Thấy sự yên lặng cô quay mắt tìm Dương Quân đã thấy trên tay anh đã ôm cây ghita tự lúc nào, lòng cô bồi hồi nhớ lại đêm hôm đó cũng là anh bên cây ghita nhưng giờ phút này đây trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, trái tim gióng lên những nhịp đập kì lạ chưa từng có chưa bao giờ cô thấy bản thân thầm ước giá như khoảng lặng này bình yên mãi như thế đừng trôi đi.
“Anh đàn cho em nghe nhé! Trời đang mưa thế này nếu không đàn thì phí lắm”

            Rồi anh cúi xuống vân vê sợi dây đàn, chỉnh hợp âm. Từng giai điệu nhẹ nhàng thanh thót vang vẳng khắp không gian hòa cùng tiếng mưa tiếng gió càng thêm u hoặc lòng người. Giọng Dương Quân như gần như xa đi vào trái tim Thư Bình đang không ngừng thổn thức.
Và em đã đến, người yêu dấu ơi
Bỏ công anh nhớ thương bao ngày, trông ngóng về em
Đừng hững hờ quay đi như chưa từng nhìn thấy
Anh sẽ không buông tay người, sẽ không lạc mất em
Hứa đi em, một lần thôi, duy nhất
Anh và em xây đắp nên khung trời hạnh phúc
Yên ấm từ đây, mãi mãi về sau…

            Dương Quân vừa hát vừa đung đưa chân khẽ chạm vào gót hồng của Thư Bình khiến lòng cô xốn xan, lời anh hát giống như một câu hỏi và cử chỉ vừa rồi anh muốn nhắm đến cô. Anh đang chờ đợi điều gì khi trái tim anh giờ đây đã có hình bóng khác ngự trị? Mím môi, Thư Bình cảm thấy hờn giận chính mình khi đã quá dễ giải với Quân để anh mặc sức khi dễ, cô đứng bật dậy trước ánh mắt ngỡ ngàng của anh, cô giật lấy cây đàn bỏ qua một bên trong giọng nói chứa đựng sự uất ức:“Anh Quân đừng đàn nữa, Bình không muốn nghe đâu”
            Cảm thấy khó hiểu, Quân gặng hỏi: “Sao vậy Thư Bình? Em không khỏe chỗ nào?”
            Anh đưa tay lên trán cô đo nhiệt độ, gương mặt điểm chút lo âu thấy rõ chính vì như vậy càng làm Thư Bình nổi đóa, giọng cô ướt sũng: “Anh đừng có quan tâm đến em mà hãy để ý đến Thiên Thanh của anh đi kìa, chúng ta chẳng là gì của nhau cả xin anh đừng gây thêm nhiều hiểu lầm. Em trước giờ chưa từng yêu ai nên tình cảm dễ bị lệch lạc nhưng anh Quân thì khác, anh ác lắm khi gieo vào lòng em nhiều hoang tưởng. Cũng mai là em chưa yêu anh nếu lỡ yêu rồi thì em biết làm sao đây? Anh…”

            Những lời nói còn lại bị nuốt chửng vì bây giờ môi cô đã bị môi Quân khóa lại, Thư Bình rõ ràng không biết biểu cảm vừa rồi của cô đã làm anh thật sự chấn động và xen chút vui mừng. Tình yêu chỉ có thể tồn tại khi nó xuất phát từ cả hai phía, mãi đến sau này Thư Bình mới hiểu vì sao giây phút đó Dương Quân lại làm thế. Và hiện tại khi ôm trong mình người thương yêu bấy lâu anh mới có cơ hội bày tỏ lòng mình.
“Cô bé ngốc, anh với Thiên Thanh không là gì của nhau cả, bọn anh chỉ là bạn bè bình thường”

           Lời giải thích ngắn gọn và đầy đủ khiến Thư Bình thấy lòng bình tâm lại nhưng cô cũng không quên hỏi khấy: “Thế tại sao hôm đó anh lại để Thiên Thanh hôn anh? Nếu không yêu thì người ta đâu dễ giải như vậy?”

            Khẽ cười thành tiếng khi nhận ra giọng cô chứa đựng sự ghen tuông, điều đó chứng tỏ trong lòng cô có anh. Dương Quân trước tình yêu cũng thật thà không che giấu: “Thiên Thanh sắp sang nước ngoài du học, nụ hôn hôm đó thay cho lời tạm biệt”

            Giấu mặt vào ngực anh, cô xấu hổ vô cùng khi chưa hiểu tận tường gốc rễ câu chuyện đã hiểu lầm anh nhưng cô vẫn cố làm nư hệt con nít: “Anh đi về phòng đi, chút nữa dì Thu về tới thấy anh ở trong phòng của em dì sẽ không vui đâu, dì không cho phép chúng ta thế này khi chưa có sự đồng ý của dì…”

            Nâng mặt cô lên bằng cả đôi tay của mình, Dương Quân nhìn sâu vào mắt cô ý cười hiện rõ:“Em khỏi lo, nhìn thấy chúng ta như vậy cô còn mừng không kịp nữa là… Nói không chừng còn hối chúng ta cưới gấp nữa đấy, em cũng biết bà cô của anh đang hối thúc anh lấy vợ mà…”

            Lần này niềm vui lan tràn không giúp cô che giấu được nụ cười, vùi mặt vào người anh cô nghe lòng râm ran hạnh phúc. Ngoài kia mưa vẫn đổ, từng giọt rơi xuống như reo mừng cho tình yêu vừa chớm nở, từ đây họ sẽ cùng nhau đi hết quãng đường còn lại và hiện tại với họ chỉ là mới bắt đầu cho một chặn đường gian nan.
HẾT.

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Truyện Ngắn Tình Yêu Hay nhất-Bông tuyết đầu mùa – Bách Hợp

Sau khi an táng mẹ, tôi và chị gái theo một người bà con lên thành phố kiếm việc. Ở đây, chúng tôi chẳng còn gì cả. Bố đã mất từ lâu. Mẹ cũng ra đi sau hơn hai năm bệnh tật. Toàn bộ của nả, nhà cửa đều bán lấy tiền thuốc thang cho mẹ. Họ hàng chẳng ai dám nhận nuôi hai đứa báo cô. Tất cả những gì chúng tôi có trong tay là mấy bộ quần áo cũ và chút tiền bà con phúng viếng vẫn dư sau đám tang.
Bắt xe lên thành phố, chúng tôi thuê một căn phòng chật hẹp luồn lách trong con ngõ nhỏ gần trường đại học B. Người bà con của chúng tôi bán hoa quả tại chợ cóc gần trường nói trường này sinh viên đông, dân cư cũng không ít, dễ làm ăn buôn bán.
Chị em tôi mất một tuần tìm hiểu khu vực, rốt cuộc quyết định dồn tiền mua một cái xe đẩy hàng và ít dụng cụ, nguyên vật liệu, mở một hàng bánh mì rong. Dĩ nhiên, ở đây không thiếu hàng bánh mì nhưng không hàng nào có chủ “quán” xinh đẹp như chị tôi cả.
Trường B này là trường kỹ thuật, con trai chiếm đa số, con gái đã ít lại không xinh. Tuy lấy chị ra làm mồi nhử có vẻ không được đạo đức cho lắm nhưng không tận dụng lợi thế mới là dại. Quả thật, thực tế chứng minh dự tính của tôi chính xác. Tiếng lành đồn xa, ngày nào “quán” chị em tôi cũng nườm nượp khách. Đương nhiên, toàn là con trai.
Hôm ấy, một tốp bảy anh bá vai bá cổ nhau đến “quán” chị em tôi. Họ gọi bánh mì xong, tranh thủ lúc chờ đợi, buông lời tán tỉnh chị. Toàn mấy câu nhàm chán kiểu: em ơi, em tên gì, bao nhiêu tuổi, quê ở đâu..Nghe phát thuộc lòng. Bỗn,g có tiếng một người hỏi một người khác:
– An Huy, sao mày im lặng thế? Thấy em í đẹp quá á khẩu luôn à?
Người tên An Huy cười đáp:
– Tao thấy em trai cô ấy còn đẹp hơn.
Toàn trường lập tức hóa đá. Chị gái đang đập trứng, dừng tay trên không trung, lòng trứng rơi bịch vào bát. Tôi dường như còn nghe thấy tiếng nước miếng rớt xuống từ sáu cái miệng đang há hốc. Cuối cùng, một người lên tiếng phá tan cục diện “bế tắc”:
“Mày được lắm! Gây ấn tượng với nàng rồi đấy. Coi như anh phục chú!”
Tôi không biết chị có ấn tượng với anh ta không, nhưng tôi thì có.Từ bữa đó, tôi thường để ý tới anh.
An Huy học kíp một, rất sớm, chỉ kịp mua cái bánh mì rồi chạy vào lớp. Anh thích chơi đá bóng. Một tuần ba buổi ôm bóng ra sân. Tối 2, 4, 6 đi đâu đó, có lẽ là làm thêm, từ 6 giờ 30 đến 9 giờ 30.
Hồi ấy, tôi không hiểu tại sao trường đại học này mấy chục nghìn sinh viên mà lúc nào tôi cũng có thể tìm được anh. Thế gian này nhiều người đến thế nhưng tôi chỉ thấy mình anh ấy.
Tôi nhớ có một câu chuyện thế này. Hai người bạn, một người là nhà côn trùng học, một người là doanh nhân gặp nhau. Đang đi trên đường, bỗng nhà côn trùng học dừng bước, hỏi bạn: “Anh có nghe thấy tiếng dế không? Thật du dương!” Người bạn trả lời: “Tôi chẳng nghe thấy gì cả.” Một lần khác, hai người lại đi chơi. Chợt, doanh nhân bảo: “Vừa có một đồng 5 xu rơi xuống đất. Anh có nghe thấy không?” Người kia đáp: “Tôi không nghe thấy gì cả.”
Chúng ta luôn chỉ nghe thấy và nhìn thấy những điều chúng ta quan tâm thôi, bạn đã thử chưa?
*
Chị em tôi lên thành phố được gần một năm thì tôi bảo chị về. Ở đây, một cô gái trẻ sống “hai mình” quá nguy hiểm. Mấy lần bán hàng về khuya bị bọn du đãng chặn đường, tôi vô cùng lo lắng. Có lẽ chị cũng sợ hãi nên không cần thuyết phục nhiều, chị mang toàn bộ số tiền chúng tôi tích cóp được thời gian qua về quê, mở một cửa hàng tạp phẩm nhỏ. Giữ tiền trong căn phòng trọ ọp ẹp, lúc nào chúng tôi cũng sợ bị trộm cướp. Người bà con từng dẫn chúng tôi lên đây cũng về quê cùng chị.
Một mình tôi ở lại thành phố, không bạn bè, không ai thân thích. Người duy nhất tôi “quen” là An Huy. Trong nỗi cô đơn nơi đất khách, tôi nghĩ đến anh tựa như ánh sáng của ngọn nến trong đêm tối – không đủ sưởi ấm trái tim tôi nhưng tạm đủ để tôi biết mình còn sống.
Nhiều lần, tôi muốn bắt chuyện với anh, không biết nên nói gì nhỉ? “Anh khỏe không?” – nhìn không biết hay sao mà hỏi?, “Anh học  ở đây ạ?” – hỏi vớ vẩn, không học đây thì học đâu?, hay “Anh có người yêu chưa?” – quá suồng sã. Tôi tự biên tự diễn hàng trăm kịch bản nhưng rốt cuộc chẳng thực hiện cái nào, chỉ dám chào khe khẽ những lần anh đi ngang rất gần. Đôi khi, anh nghe thấy, quay đầu cười đáp lại nhưng đa phần, anh chỉ lướt qua tôi như thể tôi là hư vô. Tôi nghĩ có lẽ anh chưa bao giờ “thấy” tôi cả.
*
Một tối mùa đông, trời rét căm căm, các xe bán hàng đều nghỉ sớm. Trước cổng ký túc xá chỉ còn lại hàng bánh mì của tôi.
Tôi đang chờ anh ấy.
Bình thường, giờ này anh đã về rồi nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi chưa thấy anh ấy. Tôi chờ mãi đến gần mười một giờ đêm. Có lẽ anh đi tham quan hay gì đó rồi. Nghĩ vậy, tôi bắt đầu thu dọn quán. Đang lúi húi xếp đồ, bỗng tôi nghe thấy tiếng xe dừng ngay bên cạnh và tiếng hỏi:
- Còn bán hàng không em?
Là anh.
- Dạ còn, anh. Anh ăn gì?
Anh dựng xe, ngồi xuống cái ghế nhựa thấp:
- Cho anh cái bánh mì trứng.
- Dạ. Anh chờ em chút nha.
Tôi bật bếp ga, liếc nhìn cây đàn anh đặt bên chân, đánh bạo hỏi:
- Anh biết chơi đàn ạ?
Anh mỉm cười: “Một chút. Hôm nay lớp anh giao lưu với trường N, anh góp vui một bản.”
- Oa, là bản gì vậy anh?
Hỏi chơi thế thôi chứ anh có nói ra chắc gì tôi đã biết. Có mấy khi tôi có thời gian nghe nhạc đâu.
- Bản The….Bông tuyết đầu mùa.
Nghe anh trả lời, tôi khẽ cười. Anh định nói tiếng Anh nhưng sợ thằng bé bán bánh mì này không hiểu nên dịch ra tiếng Việt ư?
- Em không biết bài đó.
Anh vừa đón lấy cái bánh mì tôi đưa, vừa nói:
- Bữa nào anh cóp cho em nghe.
Tôi “dạ” nhưng biết anh chỉ nói vậy thôi chứ thời gian đâu mà anh nhớ đến lời hứa “qua đường” này. Không ngờ, hôm sau anh đến, bảo tôi đưa điện thoại, anh gửi sang cho.
Suốt mùa đông năm ấy, tôi chỉ nghe duy nhất bản nhạc đó. Tôi tưởng tượng anh đứng giữa những bông tuyết trắng xốp, tinh khôi, dịu dàng mỉm cười với tôi. Tuyết bay lơ lửng trong không gian rồi nhẹ nhàng đậu lên tóc, lên vai áo anh. Tôi không dám chạy lại phía anh, chỉ nhìn anh từ xa, qua màn tuyết.
Sau lần cóp nhạc, anh thường nói chuyện với tôi hơn. Một lần, anh hỏi tôi có muốn đi học lại không. Học ư? Ai chẳng muốn? Nhưng…
– Hì, em đi học thì lấy gì nuôi thân? Còn chị em nữa.
Anh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu:
- Anh biết một chương trình dạy nghề, vừa học vừa làm. Nếu em thích, anh sẽ giới thiệu.
Tôi mừng rỡ:
-Thật hả anh? Vậy em làm phiền anh nhé!
Tôi thật sự không muốn sống cả đời như thế này. Bán bánh mì tuy có chút lãi nhưng chỉ đủ sống qua ngày. Chị còn phải lấy chồng sinh con. Nếu không có tiền, chị về nhà chồng dễ chịu thiệt thòi. Trên đời này, tôi chỉ còn chị là người thân. Dù thế nào, tôi cũng phải lo cho chị tử tế.
Dưới sự giúp đỡ của anh, tôi được nhận vào chương trình K. Họ cho tôi học nốt lớp 12 dang dở. Bỏ học mấy năm, bao nhiêu kiến thức đã bay sạch.
An Huy dành thời gian giúp tôi hệ thống lại những môn quan trọng. Cũng may ngày xưa tôi học khá chắc, chẳng mấy chốc đã nắm lại hầu hết kiến thức cũ và bắt kịp các bạn ở lớp. Thỉnh thoảng tôi kiếm bài thật khó để hỏi anh. Chỉ thỉnh thoảng thôi, vì tôi không muốn anh nghĩ tôi dốt nát. Không phải tôi không giải được những bài này, chỉ là tôi muốn gần anh một chút, nghe giọng anh giảng giải, nhấm nháp từng lời khen, cảm nhận từng cái xoa tóc mà đến cả tuần sau tôi cũng không dám gội đầu, hy vọng lưu lại chút hơi ấm bàn tay anh.
Với tôi, anh còn hơn một ân nhân. Tôi tôn thờ anh ấy. Cho dù về sau tôi gặp nhiều người tài giỏi hơn anh, giàu có hơn anh, đẹp hơn anh, nhưng trong tâm trí tôi, anh mãi luôn là một vị thần, ở một nơi rất cao, rất tôn quý.
*
Tôi học hăng say để anh tự hào về tôi. Tôi chờ đợi ngày tốt nghiệp, đi làm, kiếm được nhiều tiền hơn. Tôi ngỡ như thế sẽ gần anh thêm một bước.
Ngày tôi cầm chứng chỉ tốt nghiệp cũng là ngày anh biến mất. Tôi ôm tấm bằng, hân hoan đợi anh trước cổng ký túc xá. Nhưng tôi chờ mãi, chờ đến đêm khuya vẫn không thấy bóng dáng An Huy.
Cả quãng thời gian sau cũng thế.
Rốt cục, tôi nhận ra, anh đã tốt nghiệp, sẽ không quay lại đây nữa. Anh đã đi mà không nói với tôi lời nào. Lúc ấy, tôi mới hiểu rằng tôi chưa bao giờ là gì đó với anh hết. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một trong vô số người đi ngang đời anh, chỉ là một trong nhiều người anh giúp đỡ. Tôi ngỡ chúng tôi đã tiến lại gần nhau. Hóa ra, anh vẫn cách xa tôi hệt như ngày đầu gặp gỡ.
Snowflake
Tôi bắt đầu đi làm, nỗ lực hết sức tích lũy kinh nghiệm, liên tục được bầu là nhân viên xuất sắc. Sau vài năm, tôi có cửa hàng của riêng mình.
Tôi không đi tìm An Huy dù biết rằng trong thế giới thông tin tràn ngập này, chỉ cần tôi vào facebook của trường đại học B, tôi sẽ thấy anh, chín mươi chín phần trăm là như thế.
Tôi biết, nhưng tôi không làm.
Tôi không muốn gặp lại anh nữa. Chúng tôi ở hai thế giới khác nhau, vĩnh viễn không bao giờ tiếp hợp.
Nhiều năm sau, khi đã trưởng thành và thành đạt, tôi vẫn nhớ về mối tình đầu ấy tựa như một bông tuyết đầu mùa – tươi mát, tinh khôi, đã nhẹ nhàng tan biến ngay khi tôi vừa định đưa tay nắm lấy.
Bản nhạc The first snowflake, by Bandari