Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2015

[Câu Chuyện Tình Yêu] "Quyết lấy người điên" chuyện tình cảm động



 Đây là một câu chuyện tình yêu có thật rất ý nghĩa giữa một người phụ nữ bình thường đã quyết tâm yêu một người đàn ông bị điên và đã mang lại hạnh phúc cho người đàn ông đó và chính chị ấy. Đọc và cảm nhận một mối tình đẹp để cảm nhận tình yêu luôn hiện hữu trong cuộc sống này bất chấp sự ngăn cản và thị phi của xã hội.

"Một cảm giác ấm áp hạnh phúc và niềm khao khát yêu thương lan tỏa khắp con người tôi. Mặc dù anh chỉ là một người điên , nhưng đó là một giây phút định mệnh gắn kết cuộc đời của 2 con người với nhau". Lời tâm sự của chị Nguyễn Thị Hằng quên ở Hà Nội về người chồng bị tâm thần của mình là Anh Nguyễn Đức Đăng.
IMG

Gạt Bỏ những Lời thị phi của xã hội để yêu và cưới một người điên
Một ngôi nhà nhỏ năm trong một khu nhà mới xây mới mọc, bên trong nhà có một người đàn ông gầy gò đang lui hui dọn dẹp quanh sân. Miêng thì lẩm bẩm không ngừng. Khi thấy chúng tôi bước vào vì là người là nên anh ấy có cảm giác run sợ và nép mình sau cách cửa. Một lạt sau có một người phụ nữ nhỏ chừng 50 tuổi dáng vẻ lam lúc và khắc khổ chạy ra mới chúng tôi vào nhà,chị cất lời: “ Tôi là Hằng, còn anh ấy tên Đăng. Nhìn anh ấy vậy thôi nhưng hiền lắm, không đánh đập ai bao giờ, lúc nào cũng lầm lũi như con trâu ấy, ai sai gì cũng làm. Lại biết thương vợ con nữa. Không như mọi người nghĩ, người điên thì hay đập phá, hay đánh vợ con nhưng anh thì không như vậy. Thấy tôi làm việc gì anh cũng tranh làm cho bằng được, mặc dù anh chẳng làm được cái gì ra hồn”.
Chị hằng chia sẻ tuổi thơ chị là chuổi ngày lang thang theo chân mẹ đi khắp các chợ lớn nhỏ trong vùng để buốn bán. Tưởng răng cuộc đời chi sẽ âm thầm như vậy mãi , ai ngờ nó lại sóng gió hơn khi mẹ chị lâm bệnh và qua đời. và bố chi đã đi bước nữa cuộc sống dì ghẻ con chồng , càng khiến chi vất vả và làm lũ nhiều hwo. Mải mê công việc và chi đã không tìm cho mình được một tấm chồng và bước vào cái tuổi mà người ta gọi là ế.
“Năm 1998 cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác, trong một lần đi gặt lúa thuê cho gia đình bà Bùi Thị Nuôi ở thôn Văn Hội, tôi được bà Lê là chị dâu của nhà tôi bây giờ, ngỏ lời làm mai với anh Đăng nhưng tôi từ chối. Một lần tình cờ đi gặt lúa về, khi đi ngang qua nhà anh Đăng tôi thấy anh đang ngồi ở một góc nhà, miệng lẩm bẩm nhưng đôi mắt đăm chiêu nhìn vào cõi hư không, đôi mắt như chất chứa bao điều muốn nói. Ánh mắt ấy cứ ám ảnh, cứ thôi thúc tôi phải gặp phải tìm hiểu về con người này bằng được. Tìm hiểu kỹ hơn, tôi được biết anh bị tâm thần phân liệt, thỉnh thoảng điên loạn và không nhớ gì, đó là do di chứng của những năm tháng anh tham gia chiến trường ở Campuchia, bởi vậy tôi càng thương anh hơn, và đã quyết tâm đến với anh cho bằng được bất chấp sự ngăn cản của gia đình”, chị Hằng bồi hồi kể lại.
Tình yêu bùng cháy trong con người chi.chị muốn được ở bên cạnh chăm sóc cho anh.Dẫu biết sẽ khổ nhưng đời chị đã khổ rồi có khổ thêm nữa thì cũng có là gì. Chị không muốn bỏ mặc anh. Bởi chị biết anh cần chị và chị cũng cần anh để có thể mang lại cho nhau một hạnh phúc gia đình. Bỏ qua sự ngăn cản của nhiều người chị vẫn quyết tâm lấy anh. Dẫu cho người thân có từ mặt thì chị vẫn chập nhận.
Đó là một định mệnh đối vơi tôi.
Thời gian đầu cuộc sống vợ chồng cho họ nhiều niềm vui, hạnh phúc, vì vậy chị Hằng và anh Đăng cảm thấy vui vẻ hơn. Tuy nhiên, cuộc sống vốn dĩ không chỉ có tình yêu, mà còn nhiều điều phải lo nghĩ, đặc biệt là khi con gái lớn của anh chị cháu Nguyễn Hiểu Ly ra đời. Gánh nặng cơm áo gạo tiền lại đè nặng lên đôi vai người phụ nữ yếu đuối. “Cưới nhau được hơn một năm, bệnh tình anh tái phát nặng hơn, nhất là trong thời gian tôi sinh cháu Hiểu Ly nên không có nhiều thời gian để ý đến anh. Anh bắt đầu đi lang thang, có lần tự nhiên biến mất khỏi nhà khoảng 3 tháng, tôi cùng những anh em họ hàng chia nhau đi tìm mà không thấy. Cứ ngỡ anh đi lạc không nhớ đường về, lại chết đường chết chợ thì tội nghiệp quá. Bất ngờ 3 tháng sau anh trở về, lúc tỉnh anh kể đã đi lạc vào tận Thanh Hóa, may mà có người thương cho anh cơm ăn, cho tiền về nhà”, chị Hằng nhớ lại.
Năm 2010, đứa con thứ hai của anh chị chào đời, vẫn biết đó là kết tinh tình yêu của chị cùng người chồng điên. Nhưng nó cũng là gánh nặng, là áp lực đối với chị trong cuộc sống. Một mình phải gánh vác hết thảy mọi công việc lớn nhỏ trong gia đình, dựa vào mỗi sào ruộng cấy là không đủ, chị lăn lộn làm đủ mọi việc từ đổ rác thuê, dọn dẹp vệ sinh, làm thuê cuốc mướn khắp làng chỉ để chăm chồng, nuôi con. Lau vội giọt nước mắt chị nghẹn ngào: “Lấy anh ấy hơn chục năm nay, chưa một lần được anh ấy chiều chuộng hay vỗ về, thậm chí là nói với tôi một câu tình cảm cũng không có. Nhưng trong thâm tâm tôi chưa một lần oán trách anh, hay ân hận về quyết định của tôi năm đó. Tôi nghĩ cuộc đời cho tôi và anh đến với nhau nó như một định mệnh vậy, mặc dù anh là một người không bình thường với mọi người, nhưng với tôi anh vẫn như ngày đầu tiên, cái ngày mà tôi nhìn vào đôi mắt của anh”.
Cuộc sống cứ thế trôi qua với người đàn bà này, cho dù nó thật là khó khăn và cực khổ nhưng vì tình yêu và muốn được yêu nên người đàn bà này đã chấp nhận tất cả để bước tới một mối tình với người điên.Một mối tình đáng để chúng ta ngưỡng mộ .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét