Đông bước đi lặng lẽ trên con đường vắng nồng nàn hương hoa sữa của đêm thu Hà Nội. Màn đêm tĩnh lặng, những ồn ào tất bật thường ngày của khu phố nhỏ dường như cũng đã ngủ say ở một chốn bình yên nào đó. Ánh đèn đường chiếu xuống bóng anh đổ dài trên mặt đất, cô đơn và mệt mỏi.
Chẳng hiểu sao hôm nay Đông cảm thấy mình trở nên yếu đuối lạ. Anh không muốn về nhà, anh ghét cái cảm giác khi phải ngồi ăn cơm một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé lụp xụp lúc nào cũng phảng phất mùi ẩm mốc dù ngày nào anh cũng dọn dẹp rất gọn gàng. Đông tặc lưỡi nghĩ đến tài sản duy nhất của mình đang nằm trong tiệm sửa xe mà thấy đau đầu. Không có nó, anh chẳng biết lấy gì để kiếm cơm. Đêm nay đang trên đường đi chở khách thì anh gặp tai nạn, chiếc xe đang chạy đột nhiên lảo đảo rồi ngã nhào ra mặt đất, cũng may là mạng anh lớn nên vẫn còn giữ lại được, chỉ tội nghiệp cho chiếc xe không biết ngày mai có sửa kịp để anh còn đi làm hay không.
Lê đôi chân mệt mỏi trên đường, đột nhiên có tiếng dương cầm ở đâu đó phát ra khiến anh chùng bước. Đông dáo dác nhìn quanh để xem thứ âm thanh quen thuộc của bài hát “Đêm nằm mơ phố”kia phát ra ở nơi nào, và trong khoảnh khắc anh nhìn thấy bóng một cô gái đang ngồi đánh đàn trên khung cửa sổ tầng ba của ngôi nhà đối diện.Giữa không gian yên tĩnh, tiếng đàn của cô thánh thót và ngọt ngào gợi lại trong anh những năm tháng tuổi thơ khi mẹ anh còn sống. Ngày đó, vào những đêm trời trở gió, mẹ thường ôm anh vào lòng và cất lên những lời hát tha thiết và đượm buồn như vậy.
Đông dựa người vào một gốc cây bên đường, mắt anh hướng về nơi cô gái đang ngồi, mái tóc dài của cô in lên rèm cửa sổ khẽ lay động, có nét gì đó rất dịu dàng và đằm thắm, tiếng đàn kia như đang ru anh vào cõi mộng.
Trong căn phòng ở tầng ba ngôi nhà.
Đan nhắm mắt và thả hồn theo từng phím đàn, đôi môi cô mấp máy theo điệu nhạc của bản tình ca.
“Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố, đâu hay một hôm gió mùa thu”.
Mỗi lần cất lên lời hát này, Đan luôn cảm thấy một nỗi buồn man mác thấm đẫm vào tim để rồi trong giây phút nghẹn ngào cô cứ để mặc cho những giọt nước mắt khẽ rơi. Có lẽ giờ này phố đã vắng, chỉ có ánh đèn phát ra từ những ô cửa sổ vuông vuông tựa như những đôi mắt sáng của màn đêm. Đan thèm lắm cái cảm giác khi được bước đitrong màn sương mờ ảo, nghe tiếng lá kêu sột soạt dưới chân và mùi hương hoa sữa ngọt ngào bay theo gió.Nhưng Đan biết cái cảm giác thân quen ấy sẽ chẳng bao giờ trở lại.
Cửa phòng bật mở, một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi bước vào và nhìn Đan ái ngại:
“Khuya lắm rồi, cô Đan nên đi ngủ thôi.”
Bàn tay đan dừng lại trên phím đàn. Cô trả lời mà không quay đầu lại:
“Vú ngủ trước đi, cứ để mặc con.”
“Nhưng cô đã đàn như vậy từ chiều đến giờ rồi, ngồi lâu không tốt cho sức khỏe đâu, với lại…”
“Làm ơn đừng nói nữa! Vú đi đi.”
Đan hét lên thật to rồi gục đầu trên bàn phím khóc nấc.Bà vú sợ hãi chạy ra khỏi phòng.
Ngoài kia, dưới gốc cây hoa sữa, Đông thoáng giật mình khi tiếng đàn đột nhiên ngưng bặt rồi thình lình vang lên môt âm thanh hỗn loạn. Đèn tắt và bóng cô gái biến mất trên rèm cửa sổ. Đông thở dài rồi chậm rãi bước đi trên con đường vắng trở về nhà.
Buổi sáng, bầu trời cao và trong, những đám mây trắng bồng bềnh trôi trên nền trời xanh thẳm. Nắng óng ánh và mượt mà như những sợi tơ, đường phố trải vàng lao xao lá rụng. Đông vẫn tiếp tục với công việc thường ngày, hi vọng hôm nay có nhiều khách để bù lại cho tiền sửa xe. Cái nghề xe ôm kể ra cũng lạ, nhiều khi hai ba khách lần lượt kéo tới cùng lúc, nhiều khi ngồi cả ngày cũng chả thấy bóng ma nào, thỉnh thoảng có một người thì cả hội xe ôm chạy lại giành giật, cãi vã rồi đánh nhau tóe khói để cướp khách. Người ta bảo muốn làm cái nghề này thì phải nhanh, lỳ và liều chính là vì vậy. Bình thường Đông không tham gia vào những chuyện lộn xộn như thế, anh chỉ chở khách vào buổi tối và chủ yếu là những cô gái làm ở quán ba, chỉ khi nào ban ngày không đi học thì anh mới chạy tớibến xe, trường học hoặc cổng bệnh viện đứng chờ.
Cả ngày trời Đông chỉ chở được có hai lượt khách, trong đó lại có một bà cụ lạc đường nên anh giúp không công.Đông mua ổ bánh mì để lấp cái bụng rỗng rồi lôi sách vở ra ngồi học dưới ánh điện đường trong công viên. Mười một giờ đêm anh đánh xe tới quán ba chở Nga, cô ấy là khách quen từ hồi anh mới vào nghề. Nga bước ra khỏi quán trong bộ váy ngắn củn cớn và nồng nặc mùi rượu. Cô mỉm cười với Đông:
“Hôm nay tôi uống hơi nhiều một chút.Không sao chứ?”
“Không sao, tôi quen rồi. Cô ngồi cho chắc vào.”Đông đưa nón bảo hiểm cho cô ta rồi lên tiếng nhắc nhở.
“Anh ăn tối chưa? Hay chúng ta kiếm gì đó ăn đi, tôi trả tiền.”
“Tôi ăn rồi, lát nữa tôi còn có việc.”
“Việc gì, lại đi chở con nào giống tôi hả?”
Đông không trả lời, anh im lặng lái xe hết quãng đường còn lại.
Cái việc mà Đông nói chính là đứng dưới gốc cây hoa sữa để nhìn lên cửa sổ nơi Đan đánh đàn.
Đêm nay cũng giống như đêm qua, tiếng đàn cô vẫn cất lên giai điệu quen thuộc của bài “Đêm nằm mơ phố”. Nhìn bóng cô in trên tấm rèm cửa, Đông có cảm giác như cô gái đó cũng có tâm trạng giống mình, cô đơn và lạc lõng. Có lẽ cô ấy từng có một khoảng thời gian tăm tối trong đời nên tiếng đàn của cô mới bi thương đến vậy.Nhưng cũng chính những giai điệu ấy lại làm cho tâm trạng mệt mỏi của Đông như được xoa dịu và vỗ về. Sương rơi mỗi lúc một dày, khung cảnh xung quanh trở nên mờ ảo, đôi vai Đông ướt đẫm nhưng anh vẫn nhắm mắt và mơ màng theo từng nốt nhạc trầm bổng du dương, đến nỗi tiếng đàn đã ngưng và Đan đã vén tấm rèm cửa nhìn về phía anh mà Đông vẫn không hề hay biết.
Trong phòng, Đan lặng lẽ nhìn xuống gốc cây hoa sữa, cô chỉ định quan sát một chút phong cảnh của buổi đêm nhưng không ngờ lại thấy một chàng trai đang đứng bất động và hướng mắt về phía cửa sổ nơi cô đang ngồi. Bóng dáng cao gầy của anh ẩn hiện trong màn sương đẹp tựa trong tranh khiến Đan có chút ngẩn ngơ. Cô đột ngột cất tiếng gọi:
“Vú ơi!”
“Có chuyện gì vậy cô Đan?”Bà vú hớt hải chạy vào phòng.
“Vú nhìn xem có phải là ai đó đang đứng ở dưới kia không?”
Bà vú đi đến bên Đan rồi nhìn xuống.
“Phải rồi, hình như là một chàng trai. Cậu ấy đang nhìn về phía chúng ta.”
“Anh ấy là ai vậy nhỉ?”
Bà vú nhìn đôi mắt mơ màng của Đan rồi chép miệng:
“Chắc là người qua đường nghe tiếng đàn của cô nên dừng lại thưởng thức đó mà.”
“Nhưng con có cảm giác anh ấy đứng như vậy rất lâu rồi.”
“Ừ, cô Đan coi ngủ sớm đi, muộn rồi đấy!Mai chúng ta còn đến bệnh viện nữa.”
“Được rồi, vú ngủ trước đi. Con nhìn lát nữa rồi ngủ sau.”
Bà vú lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Ngoài đường, một cơn gió lạnh khẽ lướt qua khiến Đông giật mình, lúc này anh mới phát hiện cô gái kia đã vén rèm cửa và nhìn về phía anh tự bao giờ. Nhưng vì ở xa nên anh không thể thấy rõ được gương mặt của cô ngoài mái tóc dài khẽ lay động trong gió.Một thứ cảm xúc mơ hồ và lạ lẫm dội vào lòng Đông.Tim anh đập nhanh trong lồng ngực, Đông vội vàng nổ máy và chạy đi vì ngượng.
…
Những ngày sau đó, đêm nào Đông cũng đứng nhìn Đan qua tấm rèm cửa sổ và nghe tiếng đàn của cô.Cũng là bài hát đó nhưng Đông nghe mãi không biết chán, thậm chí anh còn cảm thấy như mình đang bị nghiện. Có đêm về trễ quá mười hai giờ, anh vẫn dừng lại dưới gốc cây hoa sữa như một thói quen, cứ tưởng rằng cô đã tắt đèn đi ngủ nhưng không ngờ cô vẫn còn thức và đánh đàn cho anh nghe. Đông cảm tưởng như cô ấy đang đợi mình và anh khẽ sung sướng mỉm cười trong niềm vui nhỏ bé ấy.
Còn Đan, từ ngày Đông xuất hiện và đứng dưới gốc cây đó nhìn cô, Đan cảm thấy cuộc sống của mình có thêm chút ý nghĩa và tiếng đàn của cô cũng không còn cô đơn trong màn đêm tĩnh mịch vì ít ra nó cũng có người để chia sẻ những nỗi niềm riêng tư. Đan rất muốn được gặp gỡ và nói chuyện với người con trai đó nhưng cô không đủ dũng cảm để đối mặt với anh khi nghĩ đến hoàn cảnh đáng thương của mình. Làm sao anh có thể chấp nhận được khi biết người con gái đánh đàn hằng đêm cho mình nghe lại có một đôi chân không lành lặn. Có khi nào anh sẽ hoảng hốt và bỏ chạy khi nhìn thấy cô ngồi trên chiếc xe lăn với đôi chân trông chẳng khác nào hai que củi.Ý nghĩ đó khiến Đan giật mình sợ hãi. Chi bằng cứ để anh nghĩ mình là một cô gái xinh đẹp và đánh đàn hay chẳng phải tốt hơn sao.
Hai năm trước, Đan và bố mẹ bị tai nạn ôtô trên đường về thăm quê ngoại. Tai nạn thảm khốc ấy đã cướp mất hai người thân yêu nhất của cô, còn bản thân Đan thì phải ngồi xe lăn suốt phần đời còn lại. Hồi đó, Đan gần như trở nên điên loạn và phải điều trị tâm lý trong một thời gian dài. Kể từ đó, cuộc sống của cô chỉ có mỗi cây dương cầm làm bạn, hằng đêm cô đều thả hồn mình theo những phím đàn để quên đi nỗi đau khổ và cô đơn.
Trong suốt hai năm qua, chưa bao giờ Đan ao ước mình có được một đôi chân bình thường như bao người khác hơn bây giờ. Cô chỉ muốn một lần được chạy thật nhanh trên đôi chân của mình để đến bên cạnh người con trai đó, vậy thôi.
Hôm nay Đông có một quyết định khá liều lĩnh.Anh muốn đến nhà để gặp Đan. Buổi sáng ở trên lớp anh cứ ngồi nghĩ ngợi mãi, muốn làm quen với cô mà không biết làm cách nào. Có khách sáo quá không nếu anh nói rằng mình chỉ muốn cảm ơn tiếng đàn của cô và hi vọng chúng ta có thể làm bạn.Hay cứ nói thật rằng anh đã yêu tiếng đàn của em mất rồi…và yêu luôn chủ nhân của nó nữa mặt dù bây giờ anh mới biết mặt em.Bao nhiêu ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu nhưng Đông vẫn chưa chọn được cách làm quen nào cho hợp lý.Thôi thì cứ làm liều vậy.
Buổi chiều Đông ra tiệm mua một bó hoa hồng và lái xe đến nhà Đan. Đây là lần đầu tiên anh đến đây vào ban ngày. Cơn gió chiều của mùa thu làm rơi rụng những chiếc lá vàng trên đường phố, hương hoa sữa phảng phất trong không khí làm êm dịu lòng người. Đông dừng xe và ngó nghiêng nhìn vào bên trong cánh cổng nhà màu trắng để rồi bất chợt thấy cô đang ngồi trong vườn, trên tay cô đang cầm một cuốn sách, mái tóc dài đen nhánh khẽ che lấy khuôn mặt hơi nghiêng của cô dưới ánh nắng chiều dần nhạt khiến Đông ngẩn người. Nhưng khi thấy cô đang di chuyển trên một chiếc xe lăn thì anh dường như chết sững.Dù có trí tưởng tượng phong phú đến cỡ nào thì Đông cũng không nghĩ rằng cô ấy là một người khuyết tật. Đột nhiên bánh xe của cô bị cuốn vào mớ dây leo dưới đất, Đan cố đẩy đi nhưng bánh xe vẫn đứng im một cách lỳ lợm.Giây phút đó Đông muốn chạy vào thật nhanh để giúp cô nhưng lí trí đã níu giữ anh lại.Họ không thể gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy được, nhất định cô sẽ cảm thấy mặc cảm và xấu hổ với anh.Anh cần phải tìm cách nào đó để khiến cô không phải bất ngờ.
Đan lấy cuốn sách đập mạnh vào hai chân của mình như để trút giận, cô gào thét và ôm đầu khóc toáng lên khiến bà vú trong nhà hớt hải chạy ra.
“Cô Đan à, đừng khóc nữa. Có tôi đây rồi!”
“Vú à, có phải là con rất vô dụng không? Con không muốn sống như thế này nữa, con thật sự không muốn sống nữa. Huhu…”
Bà vú ôm Đan vào lòng và vuốt nhẹ vào lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ.Đông đứng ngoài cổng chứng kiến mọi việc mà cõi lòng anh tê dại đi vì đau xót.
……
Đêm nay Đông vẫn đứng chờ để đón Nga như mọi hôm, nhưng Nga không ra khỏi quán ba một mình mà theo sau cô còn có mấy gã đàn ông cứ níu níu kéo kéo. Đông chau mày nhìn về phía bọn họ với vẻ mặt không hài lòng.Rồi bất chợt anh thấy mấy gã đó nắm tóc Nga và tát vào mặt cô. Đông đỗ xe lại rồi chạy tới trước cửa quán.
“Các người dừng tay lại!”
“Ồ, thằng con trai vắt mũi chưa sạch này là người tình của em đấy à?” Một trong hai gã bóp lấy mặt Nga rồi cười to.
Nga nhìn Đông rồi hét lên:
“Anh đi đi, chuyện của tôi không nên can dự vào.”
“Còn muốn bảo vệ người tình nữa cơ đấy! Này chú em, muốn cứu cô ta ko? Thử thể hiện chút bản lĩnh xem nào.”
Nói rồi mấy gã còn lại xông vào Đông như hổ đói bắt mồi. Ban đầu Đông còn né và đánh trả được vài cú nhưng cuối cùng cũng đành nằm bẹp dưới mặt đường chịu trận. Mấy gã đó trút xong cơn điên thì kéo nhau bỏ đi. Nga vội chạy lại đỡ Đông:
“Anh không sao chứ?”
“Không sao, vẫn còn đi được.”
“Xin lỗi.”
Đông đưa tay quệt máu trên khóe miệng rồi nhìn Nga:
“Tốt nhất là cô nên bỏ nghề và làm lại cuộc đời. Đêm nay cô bắt xe khác về đi, tôi không chở được.”
Đông băng qua đường và lái xe đi. Nga đứng nhìn theo anh với đôi mắt ngấn lệ: “Nếu tôi bỏ nghề và làm lại cuộc đời, liệu anh có chấp nhận tôi không?”
Đan sốt ruột kéo rèm cửa sổ nhìn xuống cả chục lần mà không thấy Đông đâu. Gần một giờ sáng, đèn đường đã tắt, ánh trăng chiếu xuống hàng cây hoa sữa tạo thành những cái bóng đổ dài sẫm màu trên mặt đất, hương hoa sữa nồng nàn tan trong không khí. Đan quyết định kéo tấm rèm lần cuối cùng và cô vui mừng nhìn thấy anh đang đứng đó, bàn tay anh giơ trên không trung và làm một kí hiệu gì đó nhưng Đan không nhìn rõ. Cô ước gì lúc này mình có thể chạy xuống thật nhanh và đến bên cạnh anh.Nhưng hai chân của cô…Đan bật khóc và kéo rèm cửa sổ lại.
Đông ngồi bệt xuống gốc cây mà nghe toàn thân ê ẩm.Tiếng đàn lại cất lên nhưng sao anh thấy buồn và đau thương quá đỗi.
“Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo, tay em lạnh mùa đông ngoài phố.
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng, đèn dầu khuya quán quen chờ sáng…”
Đông thật sự không biết phải làm gì với người con gái bên trong tấm rèm cửa kia. Anh yêu cô mặc dù cả hai vẫn chưa biết tên nhau và chưa một lần nói chuyện, và dẫu cho cô có là một người khuyết tật thì anh vẫn yêu cô, nhưng anh lại sợ sẽ khiến cô cảm thấy mặc cảm và xấu hổ bởi chính tình yêu của mình. Lẽ nào anh và cô chỉ có thể ngắm nhìn nhau từ xa như thế, chỉ muốn một lần được vuốt mái tóc dài của cô thôi mà anh cũng không thể nào chạm được.
Đối diện nhau nhưng sao lại cách xa muôn trùng.
Đông nhắm mắt lại để cho những giọt nước nóng hổi chảy dài xuống má.
“Vú à, con muốn gặp anh ấy.”
Bà vú ngạc nhiên nhìn Đan:
“Cô muốn gặp ai cơ?”
“Cái người hàng đêm vẫn nghe con đánh đàn ấy. Đêm nay vú có thể dẫn anh ấy vào nhà được không?”
“Hóa ra cái cậu đó đêm nào cũng đứng đó nghe cô đàn à?”
“Vâng ạ! Vú giúp con nhé?”
Bà vú bối rối nhìn vào hai chân Đan:
“Nếu gặp rồi, cô sẽ không sao chứ?”
Đan gật đầu với vẻ kiên định:
“Con đã chuẩn bị tinh thần rồi. Con chỉ muốn một lần được nói chuyện với anh ấy thôi.”
……
Đèn trong phòng vẫn sáng nhưng Đông không thấy bóng dáng thân quen của người con gái kia đâu. Có một nỗi lo lắng mơ hồ dần xâm chiếm lấy tâm trí của anh.Có lẽ nào hôm nay cô bị ốm?
Cánh cổng màu trắng kia bật mở, Đông nhìn thấy một người phụ nữ bước ra và tiến về phía anh:
“Cậu có phải là người vẫn đứng đây hàng đêm không?”
“Vâng ạ, nhưng bác là…” Đông ngập ngừng.
“Có lẽ hơi bất ngờ nhưng cô ấy muốn gặp cậu.Cậu vào nhà cùng tôi được chứ?”
Đông cảm giác tim mình muốn bật tung ra khỏi lồng ngực. Nỗi xúc động xen lẫn niềm hạnh phúc khiến anh chao đảo. Cuối cùng cô ấy cũng dũng cảm gặp mặt anh rồi.Đông bước chân vào nhà mà cứ ngỡ như mình đang giẫm trên mây, người cứ lâng lâng bay bổng.
Bà vú dẫn anh lên căn phòng mà hằng đêm anh vẫn nhìn nó qua khung cửa sổ. Cô ấy ngồi đó, trên chiếc xe lăn, mái tóc dài buông xuống bờ vai ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn thẳng vào anh, đôi môi cô mím chặt như đang kìm nén tiếng nấc. Đông nở nụ cười và bước đến cạnh cô:
“Chào em, anh là Đông.Chúng ta làm quen với nhau nhé?Anh có thể biết tên em được không?”
Đan bật cười mà nước mắt tuôn như mưa:
“Đan đã đợi anh rất lâu rồi, Đông ạ!”
Thành phố Hồ Chí Minh ngày 28 tháng 11 năm 2014
Hoa Dã Quỳ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét