Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Truyện Tình Yêu Buồn Nhất-Một người đã xa – Uyên Nhi

Lần đầu tiên Nhi đi uống cà phê một mình,  lần đầu tiên cô trở về và tìm đến quán cà phê MoMoKa. Khác với những người xung quanh, họ đi có đôi hoặc đi theo nhóm, ít nhất là hai, còn nhiều thì khoảng bảy, tám người, có khi cả một đội hình xuất hiện hơn cả một bàn tiệc: mười bốn người. Nhi là người cô đơn.
Nhi không quan tâm điều đó. Cô ngồi lẽ loi ở một góc khuất phía sau cây cột tròn có kê một khóm trúc giả cao to, che khuất mặt người. Quán đã được sửa chữa, thiết kế lại nên bây giờ nhìn đẹp hơn xưa nhưng dù có đẹp mấy thì với Nhi cũng chẳng còn ý nghĩa, chỉ còn chăng là một kỷ niệm buồn. Nơi chốn này, từng ghi dấu một mối tình, tình đầu yêu thương…
Ngày ấy, thấy bạn bè đứa nào cũng biết khiêu vũ, Nhi mê lắm. Cô lặng lẽ ghi danh học ở một câu lạc bộ ban đêm. Rồi Nhi quen và yêu Chung, người đã tập cho cô có những bước nhảy từ căn bản đến nâng cao và trở thành điêu luyện. Hai người thường hò hẹn nhau mỗi cuối tuần ở một quá bar_coffee, chính là cái quán Momoka thân quen này. Nơi đây vừa là một sân khấu hát với nhau, vừa là nơi để các đôi tình nhân dìu nhau trong tiếng nhạc, không khí ấm áp và lãng mạn vô cùng. Chung là một khách quen ở đây nên được nhiều ưu ái, anh thường được mời lên hát cho những buổi mở màn. Chung hát rất hay. Anh thường lên sân khấu hát cho mọi người khiêu vũ, với đủ các thể loại nhạc từ Rumba, slow đến chachacha, Tango…
Bài hát Chung thể hiện hay nhất là Tango Tím. Hay đến nổi Nhi phải nài nỉ anh chép lại cho cô rồi dạy cô hát cho đến khi rành rọt. Khi đã thuộc lòng, Tango Tím trở thành bài hát ruột của Nhi, cô thường biễu diễn nó trong những lần theo đám bạn đi hát karaoke hoặc trong các bữa tiệc có chương trình nhạc sống. Sắc đẹp của Nhi, tiếng hát của Nhi đã làm rụng trái tim không biết bao người, trong số đó có một Việt kiều Úc. Anh hơn Nhi hai  tuổi, là bạn của anh trai cô ,về Việt Nam tìm đối tượng để kết hôn. Nhi đã bị thuyết phục bởi những viễn cảnh xa hoa khi sống ở nước ngoài, bản thân cô cũng muốn xuất ngoại nên nhanh chóng nhận lời tìm hiểu.
Tin này đến tai Chung.
Anh hẹn gặp Nhi tại quán Momoka nhưng lần này họ không hát hò, không khiêu vũ mà chỉ ngồi nói chuyện.
Quán hôm nay vắng khách, có lẽ vì cơn mưa rỉ rã suốt từ chiều đến đêm.
Hai người ngồi bên nhau im lặng. Ly cà phê sữa nóng được mang ra đặt trước mặt Nhi. Chung dùng muỗng khuấy đều cà phê hòa lẫn sữa, giọng anh ấm áp vang bên tai Nhi khi ngoài kia trời vẫn còn giăng kín những sợi mưa.
  • Em uống đi. Có lẽ đây là lần cuối cùng anh được chăm sóc em. Em có gì muốn nói với anh không?
Nhi nghẹn ngào. Cô khóc không thành tiếng, chỉ có dòng lệ lăn dài trên đôi mắt nhung đen. Biết nói gì đây khi chính cô là người phản bội? Cuộc tình này nào có được bao lâu? Nhi cúi mặt nói thật khẽ trong tiếng nhạc xập xình, trong ánh đèn neon nhiều màu đang xoay tròn trên cao.
  • Anh, em xin lỗi… Em…
  • Em không có lỗi gì, đừng khóc, cũng đừng thấy ray rức với anh. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cho mình một con đường, và em đã chọn con đường không anh. Anh biết, mình không có khả năng mang lại cho em những gì em muốn có, vậy nên anh sẽ buông tay để em đi.
Nhi ngẩng lên. Tự dưng cô thấy giận. Sao anh có thể dễ dàng đồng ý chia tay mà không hề tỏ ra đau khổ? Sao anh có thể nói với cô bằng thái độ dửng dưng?Nhi liếc thấy anh cầm lon bia ướp lạnh uống một hơi mà không cần rót ra ly, cô nắm cổ tay anh lay mạnh.
  • Anh biết tin em sẽ lấy chồng từ ai? Biết khi nào? Sao anh không thấy bất ngờ hụt hẩng gì hết vậy? Có phải anh chưa từng yêu em?
  • Vậy sao? Giờ em muốn anh phải làm sao? Phải đấm ngực kêu trời, phải gào khóc hay phải diễn như kịch bản trong phim ảnh? Anh không làm được những điều đó đâu Nhi.
Nhi thẫn thờ, cố nén tiếng thở dài.
Phải rồi, cô lấy quyền gì mà bắt người đàn ông yêu mình phải tỏ ra đau khổ, uất hận trước sự vong tình của chính mình? Cô đã phản bội anh mà còn có tư cách để đòi hỏi anh phải phản ứng thế này, thế nọ sao?
Nhi gục vào vai Chung, khóc òa. Chung lặng lẽ vuốt tóc cô, lặng lẽ lau khô những giọt lệ chảy tràn trên má Nhi. Cô nhận ra anh cũng đang ứa lệ nghẹn ngào.
Sau đêm đó, họ không còn gặp nhau.
Nhi lên xe hoa, theo chồng về xứ lạ.
Thiên đường vụn vỡ chỉ sau hơn nửa năm lưu lạc xứ người. Nhi thất vọng nhận ra mình đã kết hôn với người chồng nát rượu. Ở chốn xa, không có bạn bè, thiếu vẳng người thân, Nhị không biết chỉa sẻ nỗi lòng cùng ai. Cô làm việc quần quật suốt ngầy để nuôi sống bản thân và lo cho chồng, những giấc mơ về một tổ ấm êm đềm, một thiên đường hạnh phúc đã khép lại. Thực tế quất vào Nhi những lằn roi đau buốt. Cô nhớ nhà, nhớ quê, nhớ da diết mối tình thuở ấy nên gắng sức làm việc, gom góp tiền cho một chuyến trở về.
Nhi về nước một mình, giấu kín nổi đau vào tận đáy lòng. Ai cũng hỏi sao Nhi gầy rộc và già đi nhanh thế? Cô mĩm cười nói dối, vì thức ăn xứ người không hợp, vì những đêm khó ngủ nhớ quê hương…
Người mà Nhi nhớ nhất là Chung. Nhưng cô đã không cách gì liên lạc được với anh khi trở lại. Anh, có lẽ, đã xóa sạch những ký ức về một kẻ bội tình.
Đang lục lọi những ký ức xưa để mà tự trách mình, để  những giọt nước mắt rơi tự do trên má, Nhi bất chợt giật mình nghe giọng hát quen thuộc của ngày xưa.
Ngày nào còn nhaudưới ánh nê-on đèn màu
Mình cùng vòng quay thướt tha tango tình say
Tình em như mây bay mãi nên quên trở về
Lối đi tình yêu bước chân em như thiên thần
Rồi mùa thu qua, những chiếc lá thu rơi đầy
Và dòng thời gian cuốn trôi anh đâu nào hay
Mình anh ngơ ngác trên bước tango hao gầy
Lẻ loi vòng tay nhớ thương biết gởi cùng ai…
Nhi đứng phắt dậy, nhìn chăm chăm lên sân khấu.
Dưới ánh đèn nhấp nháy , một thanh niên cầm chiếc micro say sưa thả hồn phiêu diêu theo bài tình ca Tango Tím, nhưng không phải là người của ngày xưa. Giọng hát ấy mượt mà truyển cảm , giống tiếng hát của Chung một cách lạ lùng.
Tim Nhi chợt nhói đau.
Mùa thu ngày ấy ai quên nhau rồi
Bài tango đó xin trả cho người
Để không còn nghe nhớ nhau chi thêm người hỡi
Đường đời hai lối… ta xa nhau rồi
Lời xưa em nói em đã quên rồi
Đến muôn đời sau vẫn như thuở nào còn nhau
Không thể đè nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, Nhi gọi tính tiền rồi đi như chạy ra khỏi quán. Ngoài trời mưa vẫn lất phất bay.
Bước lên xe, cô khóc một mình.
Xe lăn bánh qua những con đường củ, kỷ niệm của những ngày yêu xưa bất chợt ùa về nhưng người củ đã xa….
Để rồi chiều nay ai tiễn ai đưa qua cầu
Và bài tango bỗng vang lên chi lòng đau
Chiều mưa giăng lối mưa có nghe tim em buồn
Phố xưa còn mưacó ai nhớ người tình xưa
UYÊN NHI.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét