Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Truyện Ngắn Tình Yêu-Quên nó đi, yêu tôi nè! – Ty Nguyễn

1.
Đồng hồ báo thức vang lên. 5 giờ. Trời vẫn chưa sáng. Đèn đường còn đó, chưa tắt. Tôi chuẩn bị đi học. Nhà xa trường mà, chịu thôi. Nhưng dường
như nó đã tạo thành một thói quen trong tôi, kể cả khi không có tiết vào buổi sáng hay ngày nghỉ, tôi đều thức dậy vào khung giờ ấy. Mấy đứa bạn vẫn bảo tôi là nên kiếm chỗ gần trường để khỏi đi xa cho đỡ cực. Ừ thì đúng là nhiều khi cũng thấy cực thiệt nhưng mà được ở bên gia đình, được ăn cơm  nấu, được tự do thoải mái trong chính căn nhà yêu quý của mình vẫn là nhất mà. Với lại tôi là con một, chắc ba má sẽ cảm thấy cô đơn, buồn lắm khi không có tôi bên cạnh. Bởi vì thế nên cứ dậy và đi thôi!
Tôi đứng đó_cái trạm xe buýt gần nhà, quen thuộc đã gắn bó với tôi bao năm qua. Giờ này, nhiều người đã bắt đầu với bài tập thể dục buổi sáng; chị Sáu đang sắp xếp thịt, cá, rau, củ cho cửa hàng của mình; trong khi đó, bà Tư đang lom khom nêm nếm lại nồi nước lèo, bà thừa biết tôi sẽ không ăn sớm nhưng bà vẫn vui vẻ mời.
Xe tới rồi nhưng nó đâu. Lại trễ.
Thôi xe đi trước đi nhé, ta đi chuyến sau vậy.
– Xe chưa qua hả? Hôm nay, tôi đi sớm rồi. – Người được trùm kín mít bởi nón, khẩu trang, áo khoác, vớ; nó ung dung, chậm rãi bước đến gần tôi.
– Ừ sớm lắm, mới có khoảng chục chiếc xe buýt chạy ngang à. Mai mốt là tôi cho đi một mình.
– Tôi biết ông đâu có nỡ bỏ rơi người con gái mỏng manh, yếu đuối, dễ thương này. – Vừa nói, nó vừa làm dáng ỏng ẹo, người gì đâu mà điệu ghê.
Xe đến, chúng tôi lại ngồi chung. Thật ra tuyến đường này ít người nên có hai chỗ trống gần bên cũng là điều dễ hiểu; chuyến xe tiếp theo mặc dù đông học sinh, sinh viên nhưng vì lên xe ngay ở bến, thành ra hai đứa cũng vẫn vậy_ chung băng ghế, sát bên nhau.
“Chuyện người con gái mới biết yêu, yêu lần đầu
Nàng ngẩn ngơ, buồn vu vơ, nàng ngồi hát những sáng mưa buồn vương
Vì nàng chưa biết, biết yêu ai đâu bao giờ?
Nàng vô tư, ngây thơ, trắng trong
Nụ cười tươi như hoa sớm mai
Mới biết yêu, biết nhớ mong, biết đợi chờ…”
Giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng, nó thì thầm hát bên tai tôi, không dám hát to vì sợ làm phiền người xung quanh.
– Sao cứ hát mỗi bài “chuyện về người con gái” thế? Tôi biết bà là con gái, phụ nữ rồi, khỏi hát nữa nha.
– Tôi thích đấy! – Nó vênh mặt.
– Thích hả? Vậy thôi hát tiếp đi, tôi chợp mắt chút đây. – Tôi nhắm mắt, người hơi ngã về sau để cho lưng và đầu tựa vào ghế.
– Ế, không được ngủ. – Nó dùng tay kéo mí mắt tôi lên. – Khang ơi, ông là con trai mà, ngồi đó coi đường đi, khi nào tới gọi tôi dậy. Để tôi ngủ xíu nha, hôm qua làm bài tới gần sáng luôn á.
Nói rồi, nó tựa đầu vào vai tôi mà ngủ. Ngày nào cũng thế mà, tôi luôn là cái gối để nó có được những giấc ngủ vội trên xe. Mà phải công nhận nó ngủ hay thật. Đường thì toàn ổ gà, ổ voi, xe thi chạy cà giựt rồi nhiều lúc thắng gấp muốn ngã nhào vậy mà nó vẫn ngủ ngon lành, chắc không có tôi thì nhiều khi tới chỗ, nó cũng chẳng biết mà xuống. Nó tên là Vy_ Nguyễn Ngọc Vy. Nhà nó và tôi cũng gần khoảng cách hai nhà chỉ có vài bước chân vì vậy vẫn thường đợi nhau đi học, mà chắc là chỉ có tôi đợi nó. Vy học chung với tôi từ những năm mẫu giáo, tính đến thời điểm này cũng gần 15 năm. 15 năm đã đủ thân thiết chưa nhỉ?


Hai tiết học đầu trôi qua, dù có buồn ngủ nhưng tôi vẫn ngồi thẳng lưng nghe giáo viên giảng và chép bài đầy đủ. Thật là một sinh viên nghiêm túc! Đâu có như ai kia, ngồi bên cạnh tôi, đến lớp mà nằm dài trên bàn ngủ gục.
– Đi ăn sáng không nhỏ Vy kia?
– Thôi làm biếng đi xuống dưới quá, không ăn luôn.
– Tôi biết mà, thế nào cũng nói vậy. – Tôi chìa ổ bánh mì ra trước mặt nó.
– Mua rồi hả? Cám ơn bạn hiền. – Ngay tức khắc, nhỏ Vy bật dậy, cầm ổ bánh mì không lời từ chối.
– Người thì ốm nhách như que củi, thân hình như học sinh cấp một, đã vậy con không chịu ăn uống đàng hoàng. Sao này có ma mới thèm lấy.
– Xin lỗi bạn Khang à,  nhỏ học sinh cấp một này gần 20 tuổi rồi nhá, có chồng con được luôn rồi nhá. Sao ông biết tôi chưa có ai, suy bụng ông ra bụng tôi hả? – Chắc bây giờ, nhỏ Vy đang nghĩ tôi là ổ bánh mì hay sao ấy, nó dùng hết sức cắn, xé cho bỏ ghét trước lời nói của tôi.
Tôi chỉ muốn quan tâm đến sức khỏe của nó thôi mà chứ có ý gì khác đâu. Nhưng mà nhỏ Vy có bạn trai rồi hay sao mà nói thế ta? Có đâu mà có, nó cũng như tôi à, là ế đó. Nhưng mà sao biết được, lỡ nó có rồi sao? Có thì có, chứ có sao đâu. Chuyện của nó, không liên quan đến tôi. Đúng vậy! Không liên quan!
… … …
Tan học, tôi và Vy cùng chen chút trên chiếc xe buýt đông người. Những ngày đầu đi học, nhiều khi thấy buýt chở đầy người cũng chẳng muốn về, đôi lúc còn ngồi đó chờ 20, 30 phút đợi cho xe vắng khách nhưng rồi cũng quen. Lúc đi xe trống, lúc về xe đông. Trên xe buýt nhìn xuống đường thấy nhiều thứ lắm. Từng dòng xe cứ nối đuôi nhau; những cặp vợ chồng rước con sau một ngày gửi nhà trẻ, đứa nhỏ khóc nhè vì tiếng kòi xe inh ỏi; rồi từng cặp trai gái ôm nhau, cười cười nói nói vui vẻ trên đường về, trong đó có mấy đứa bạn tôi. Thấy người ta có đôi có cặp nhiều khi cũng muốn được vậy lắm nhưng chắc do duyên phận chưa đến. Chứ tôi nhìn cũng được mà, không đẹp trai cỡ diễn viên Hàn Quốc nhưng đâu có xấu. Nhưng đời, ai biết được chữ ngờ. Biết đâu nay không có, ngày mai tôi lại có một cô bạn gái xinh xắn, ngoan hiền, nết na, thùy mị thì sao. Nào ai biết trước?
2.
Mỗi ngày đối với tôi thật đơn giản, hằng ngày thức dậy, đến trường, những lúc rãnh thì phụ má coi cửa hàng bán đồ dùng, sữa dành cho trẻ sơ sinh, tối lại lòng vòng tản bộ hít thở không khí trong lành cho dễ ngủ Tôi thì không mấy khi tụ tập bạn bè, chắc một năm chỉ có mỗi ngày họp lớp là gặp nhau đi ăn uống, trò chuyện.  Ba má nhiều lần cũng hỏi là có bạn gái chưa, dẫn về ra mắt gia đình. Hỏi vậy thôi, chứ nhìn tôi là biết mà, có ai đâu.
* Tít… Tít… Tít…*
Có tin nhắn. Ai mà nhắn đêm hôm vậy, cũng hơn 12 giờ còn gì.
– Mai đi học, khỏi đợi tôi nha. – Thì ra là tin từ nhỏ Vy
– Ừ. – Tôi nhắn lại.
Chắc là Vy đi ăn cưới hay sinh nhật rồi.
… … …
Sáng đến, tôi đi học một mình. Cũng thấy thiếu thiếu gì đó khi không có ai đó ngồi kế bên hát “chuyện về người con gái”, rồi tựa đầu vào vai ngủ. Nó chỉ nghỉ có một bữa thôi mà.
Không!
Vy không nghỉ học. Trước cổng trường, tôi thấy nó. Vy đang được một đứa con trai chở đi học, là thằng Bình_ là bạn cấp ba của chúng tôi, cái thằng vốn nổi tiếng chuyên đi tán gái bởi có mã ngoài đẹp trai, giàu có. Không lẽ, Ngọc Vy lại …
– Ê Vy, sao thằng Bình nó chở bà đi học vậy? – Vừa vào đến lớp là tôi hỏi ngay.
– Ông thấy rồi hả? Thôi không giấu bạn bè lâu năm làm gì, Bình là bạn trai tôi. Trường Bình cũng gần đây nên tiện thể chở tôi đi học luôn. Vậy là từ nay không đi xe buýt với ông nữa rồi.
Không biết có nghe lầm không vậy trời. Cái gì mà “Bình là bạn trai tôi”. Quen hồi nào mà mình không hay, không biết thế. Ghê thiệt. Đã vậy còn chở nhau đi ăn sáng rồi mới đến trường, ăn mà không nói làm tôi xơi luôn một lúc hai hộp xôi, no muốn chết. Hết người quen hay sao mà đi quen thằng đó, nó có gì tốt đẹp hơn tôi. Tôi ghét bà Vy ơi. Ghét. Ghét. Ghét. Uả? Mình sao vậy nè?
Kết thúc buổi học, tôi cũng về một mình. Ngày gì mà xe vắng khách thế? Hay là ai cũng có đôi hết rồi cùng chở nhau trên chiếc xe máy, xe đạp; chỉ có mỗi mình tôi là cô đơn? Cảm thấy buồn. Tâm trạng tôi từ sáng đến giờ cứ sao sao ấy, khó hiểu lắm. Tự dưng thấy ai đó có bạn trai, cảm xúc trong tôi lại kì cục thế nào. Chắng lẽ, tôi đã… Chắc không phải thế đâu!


Rồi một ngày, hai ngày, một tháng trôi qua, tôi và nhỏ Vy dã không đi học chung. Sự trống vắng trong tôi ngày một tăng lên lạ kì. Tôi bị sao rồi.
Vẫn như thường lệ, tôi ra trạm đón buýt nhưng hơi trễ hơn mọi ngày một chút do đêm qua nằm trằn trọc suy nghĩ lung tung chuyện không đâu.
Trong dáng ai mà quen quen.
– Ngọc Vy! – Tôi mừng rỡ, gọi tên nó thật to. – Thằng Bình đâu mà đứng đây đón xe vậy?
– Bình nói là có việc nên tôi đi xe buýt.
Hình như Vy đang có việc gì buồn. Lên xe, nó không nói, không cười không hát, không ngủ như mọi khi. Phải giúp nó vui mới được, chứ lâu ngày mới đi chung mà mặt mày như thế sao được.
– Nghe nhạc ha. Bài bà thích này. – Tôi gắng tai nghe vào cho Vy, mở đúng bài “chuyện về người con gái”
Trời ơi, sao vậy? Vy không những không vui mà còn buồn thêm. Rồi bỗng dưng nước mắt nó rơi. Vy không nói, tôi cũng không nói, hai đứa ngồi lặng im.
Trên lớp học, tâm trạng Vy cũng không khá hơn. Do đến ngày tôi trực nhật nên phải ở lại dọn đồ, đóng cửa, trả chìa khóa phòng nên về trễ hơn các bạn. Bước xuống cổng trường, tôi thấy Vy vẫn chưa về; hằng ngày, thằng Bình rước đúng giờ lắm mà.
– Chưa về hả Vy?
– Tôi đứng đợi Bình. Khang về trước đi.
Đúng là “Mới biết yêu, biết nhớ mong, biết đợi chờ…”
Tôi đứng đấy, đợi cùng Vy. Cái thằng bạn trai gì đâu mà vô tâm hết sức, hơn 30 phút mà không có lấy một tin nhắn cuộc gọi điện
– Bình đến rồi, tôi về nha. Cám ơn ông.
– Ừ, bà về đi. – Tôi tạm biệt Vy.
Không phải nói, tôi mà có bạn gái là không bao giờ để cô ấy chờ đợi như thế đâu. Thà là tôi đứng mòn mỏi trong 1, 2 giờ chứ ai mà nỡ lòng nào để người con gái mình yêu phải trông chờ.
3.
Hôm nay là sinh nhật của Ngọc Vy. Tôi sửa soạn thật đẹp để qua nhà tặng quà cho nó.
– Con chào bác. Vy có ở nhà không bác? – Tôi hỏi má của Vy.
– Nó vừa mới ra khỏi nhà với thằng Bình Khang ơi. Con ở lại đây chơi, dù sao tối nay đến tối, con cũng phải qua đây dùng tiệc cùng gia đình bác mà.
– Dạ, để con phụ bác nha.
Nghe tới tên thằng Bình là tôi khó chịu. Khi xưa, vốn đã không ưa nó, dạo này càng thêm ghét cay ghét đắng. Thằng đấy không biết gia đình, người thân, bạn bè Vy đang chờ hay sao mà chở nhỏ đi từ chiều đến giờ vẫn chưa về. Không biết đi đâu mà lâu vậy?
Trên đường đi lấy bánh kem cho Vy về, cũng gần nên tôi đi bộ, khi đi ngang qua bãi đất trống thì tôi gặp nhỏ Vy. Nó ngồi bệt dưới đất làm bẩn cả cái váy trắng đang mặc, hình như đang khóc. Tôi vội chạy đến bên nó.
– Sao ngồi ở đây vậy nè? Về nhà đi, mọi người đang đợi Vy đó.
Nó vẫn ngồi đó. Khóc.
– Thôi để tôi đưa bà về. – Tôi dìu Vy dậy và cõng trên lưng.
Tôi bước đi chầm chậm trong khi những giọt lệ của Vy vẫn không ngừng rơi và rớt trên vai tôi. Rồi bỗng nó hát. Tiếng khóc và tiếng hát của nhỏ Vy hòa làm một, nghe khiếp lắm:
“Sao không yêu em cho đến cuối cuộc đời?
Sao không cho em những dấu yêu tuyệt vời?
Yêu thương khi xưa ta đánh mất thật rồi
Chắc ta vội vàng quá…..
Nào đâu biết yêu…
Nào đâu biết sẽ xa nhau…”
– Bình vừa mới chia tay tôi đó Khang ơi!
Tôi im lặng.
– Sao kông nói gì vậy? – Vy tát vào lưng tôi một cái rõ mạnh; bao nhiêu nước mắt nước mũi nó dùng dầu quệt qua quệt lại dính hết lên áo tôi, gớm ghê.
– Mày điên à con nhỏ kia?
– Ừ, tao đang điên đây? – Từ trên lưng nó nhảy xuống, hét thẳng vào mặt tôi và chạy về nhà.
Khi thấy bộ dạng con gái mình như thế, má Vy có hỏi nhưng nó trả lời rất tỉnh. Nó bảo là bị chó rượt, chạy nhanh quá nên vấp té vào vũng nước.
Trong suốt buổi tiệc, Vy cũng rất vui vẻ, luôn tươi cười với mọi người, chắc là đã ổn hơn rồi. Thằng Bình thật đúng là trơ trẽn, không còn ngày nào khác mà lấy ngày vui của Vy ra, nói chia tay. Đúng là không biết suy nghĩ! Nhưng không hiểu sao từ lúc biết Vy và Bình như thế, tôi lại thấy vui vui trong lòng. Không biết từ bao giờ, tôi lại lấy nỗi buồn của người khác làm niềm vui cho mình vậy trời? Đừng nói… Đừng nói là tôi thích Vy rồi nha? Phải không vậy? Ôi, tôi cũng không biết nữa.
* Tít… Tít… Tít…*
– Mai đợi tôi đi học chung nha. – Vừa mới nghĩ đến là Vy xuất hiện liền.
– Ừ, nhớ dậy sớm đó.
4.
Ôi, buồn ngủ quá! Đêm qua có ngủ được đâu, do nằm nghĩ chuyện mình và ai kia. Nhưng có một điều không ngờ là nhỏ Vy đã có mặt ở trạm xe buýt trước cả tôi, đây là lần đầu tiên đó. Bất ngờ thật.
– Hôm nay thế nào Vy?
– Thật là vàng tươi. – Tay Vy chỉ vào cái áo rực rỡ trên người.
– Ý tôi hỏi tâm trạng của bà đó.
– Rất bình thường.
Cũng lâu rồi mới có cảm giác thế này, cảm giác khó tả khi có Vy ngồi bên cạnh. Và Vy lại hát thỏ thẻ:
“Rồi từ dạo ấy đến hôm nay đã bao ngày
Ngày xa anh buồn biết mấy
Ngày em khóc, nỗi nhớ vẫn còn đây”
– Vy chưa quên được nó à?
– Đâu có quên nhanh như vậy được.
– Thì kiếm ai khác mà yêu là quên được thôi.
– Biết yêu ai?
– Khang nè!
Tôi vừa nói gì thế? Vy có hơi ngỡ ngàng trước lời nói của tôi. Nhưng mà lỡ rồi thì tới luôn. Mình phải mạnh mẽ lên.
– Vy ơi, Khang … thích … Vy … hay … là … tụi … mình … yêu … nhau … đi…
Cái câu có mấy chữ mà tôi cứ ấp úng mãi. Xung quanh lại có người nên tôi đâu có dám nói to. Tôi tự nhận thấy mình ngu ngốc khi tỏ tình như thế này. Vy quay sang hướng khác, mắt nhìn ra phía đường. Chắc là tôi thất bại rồi.
Bỗng Vy ngồi sát lại hơn, đầu tựa vào vai tôi, có lẽ là sắp ngủ.
– Vy cũng định nói với Khang thế đấy! – Vy nói nhỏ vào tai tôi.
– Hả? Hả? Vy nói gì, nói lại đi Vy!
– Không nói đâu, không nghe thì thôi.
Tôi biết tôi vừa nghe gì. Nghe thật mà. Là sự đồng ý của Vy. Thật là hạnh phúc quá. Tình yêu của tôi đã đến rồi đây, đang ở ngay bên tôi. Vy ơi, Khang hứa sẽ không bao giờ làm Vy buồn giống như cô gái trong bài hát “chuyện về người con gái đâu”. Khang sẽ viết nên một bảng tình ca về người con gái tên Vy thật lãng mạn, đáng yêu. Tôi cũng vừa nghĩ ra luôn đây:
– Hai đứa mình yêu nhau nhá,
Tình anh trao em luôn thiết tha.
Hằng ngày, anh sẽ mãi hát ca,
Để cho em được cười ha ha.
Nếu có giận anh thì đừng mách má,
Vì anh sợ bị má em la.
Cho đến khi đôi ta đã già,
Tình này cũng mãi không phôi pha.
Nghe có vẻ hơi “rẻ tiền” nhưng nó chứa biết bao tình cảm của tôi đấy, để lát nữa hát cho Vy nghe mới được, giờ thì Vy ngủ rồi. Tôi cũng tựa vào nhỏ và ngủ thôi. Đành nhờ chú xé vé xe buýt đánh thức dùm hai đứa vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét