Dù có những đớn đau, dù có mất mát, có chia ly, có yêu thương, có giằn vặt, giày vò, có tuyệt vọng, thì đó cũng là những tháng năm mà chúng tôi đã sống hết mình, đã yêu hết mình.
- Cafe Phong và một chiều mưa.
Một ngày đầu đông, mưa và lạnh, tôi ôm đống sách vừa mượn ở thư viện, chạy thật nhanh vào một quán cafe mới khai trương phía bên đường, chỉ kịp liếc mắt nhìn lên tấm biển hiệu một chữ ” Phong” đi kèm với hình ảnh một tách cafe đang bốc hơi nghi ngút.
Tôi đẩy tấm cửa kính bước vào, tiếng chuông gió leng keng leng keng rất nhẹ. Quán rất nhỏ, gam màu chủ đạo là màu trắng. Tường trắng, bàn ghế trắng, những lẵng hoa cắm những khóm cúc họa mi nhỏ xinh, trắng ngần. Mang một vẻ đẹp tinh khôi và trong trẻo. ” Chà, cũng không tệ chút nào. Mình thích màu trắng, nhưng không đến nỗi thế này”. Tôi vừa nghĩ vừa kiếm cho mình một góc nhỏ bên cạnh ô cửa kính.
” Trời buồn khi em xa vắng
Tình sầu khi ta xót xa
Vì một người đi không trở lại
Cho ngàn năm ta thương nhớ….”
” Ồhhh”. Tôi chợt ồ lên khi nghe những câu hát ấy, một bài hát đã từ rất lâu rồi, một bài hát rất ngọt, rất buồn của chú Jimmy Nguyễn, “ Mãi mãi bên em”. Bố tôi đã thích bài này rất nhiều, ông vẫn thường hay ngân nga nó mỗi ngày.
- Có vẻ như em thích bài hát này?
Anh chủ quán tiến lại phía tôi, cười rất hiền. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đeo một chiếc tạp dề trắng, in hình một chú vịt rất nhỏ bên góc trái. “Có vẻ như anh chủ quán này bị cuồng màu trắng thì phải”. Tôi chợt nghĩ.
- À… vâng, thật ra là bố em rất thích nó.
- Vậy ư? – Anh lại cười. Rồi đưa cho tôi tờ menu với một danh sách các loại đồ uống rất ngắn.
- Có ít đồ vậy thôi ư? – Tôi nhìn anh đầy khó hiểu.
- Ừm, em có muốn uống chút matcha trà xanh không? Rất đặc biệt đấy. – Anh nháy mắt một cái. Tôi đã ngạc nhiên mất vài giây.
- Hóa ra đây là cách mà anh lấy lòng các cô gái.
Anh bật cười rất lớn khi nghe tôi nói vậy.
- Em sẽ thử. – Tôi đồng ý với đề nghị của anh.
- Rất sẵn lòng phục vụ.
Rồi anh cầm lấy tờ menu và đi về phía quầy pha chế. Tôi nhìn ra ngoài khung cửa, trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn. Mọi người đi lại gấp gáp hơn. Đường phố nhạt nhòa những hình bóng vội vã. Những tiếng chuông gió cứ thi thoảng vang lên leng keng, một vài người khách bước vào, rũ chiếc ô ướt sũng lên thềm nhà, rất vội tìm cho mình một góc ưng ý.
Matcha trà xanh của tôi nhanh chóng được mang ra. Rồi anh đặt xuống bên cạnh một đĩa bánh quy nhỏ.
- Đây là quà tặng kèm nhân dịp khai trương. Chúc quý khách ngon miệng. – Anh cười. Rồi đi mất.
Tôi chỉ kịp với theo một lời cảm ơn rất khẽ.
Từ hôm ấy, tôi hay qua cafe Phong ngồi mỗi chiều khi lên thư viện tự học, nhâm nhi những tách cafe, đọc sách, ngắm khung cảnh ồn ã bên ngoài, tận hưởng sự tự do một mình. Người ta vẫn nói, những cô gái cô đơn, nên tìm cho mình một quán quen nào đó, để có thể chạy trốn bất kì lúc nào. Và sự yên tĩnh ở nơi đây thì vô cùng lý tưởng.
Một ngày, tôi đến Cafe Phong, thấy biển đề tuyển nhân viên làm thêm. Tôi chạy lại hỏi anh chủ quán.
Anh nhìn tôi vài giây rồi nói rất nhanh:
- Em được nhận.
Thế là tôi trở thành một phần của cafe Phong từ chiều hôm ấy.
- Tình yêu không báo trước
Anh là Phong, anh 23 tuổi. Anh là sinh viên khoa quản trị kinh doanh trường Kinh tế quốc dân. Vừa tốt nghiệp ra trường, anh chọn cho mình một con đường khác với phần đông những người bạn của mình. Anh mở quán cafe này, và đặt rất nhiều kì vọng vào nó. Anh vui tính, ấm áp, thân thiện và dễ gần. Vì thế, chúng tôi nhanh chóng thân nhau.
Một buổi chiều tôi đến quán sớm, thấy anh đang ngồi trong quán, truyện trò vui vẻ với một cô gái rất xinh. Chị ấy mặc một chiếc váy hoa màu xanh ngọc, mái tóc đen dài xõa ngang lưng, chị ôm trên tay một chú mèo trắng rất béo. Khi tôi vừa bước lại gần, nhận ra chị thật sự rất xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo, làn da trắng ngần. Chị khẽ gật đầu chào tôi.
- Đây là Lan Hương. Chị ấy là bạn của anh. À, còn đây là Yun, con bé này đã được 5 tuổi rồi đấy.
Anh xoa nhẹ vào đầu con mèo trên tay chị.
- Em có thích mèo không? – Chị quay sang hỏi tôi.
- Thật ra là em cũng không ghét nó. – Tôi gượng gạo trả lời chị.
- May quá, vì Yun sẽ thường xuyên ở đây đấy, hãy chăm sóc nó nhé.
- Vâng. – Tôi mỉm cười.
Cả chiều hôm ấy, và nhiều ngày sau nữa. Chị và Yun đến quán thường xuyên hơn, các vị khách của chúng tôi có vẻ như vô cùng thích thú với sự xuất hiện của Yun. Ai cũng muốn ôm nó, vuốt ve nó, chụp ảnh cùng nó. Nhưng nó chỉ quấn quýt bên chị, khi thì chạy đến nũng nịu vào chân chị, khi thì cuộn tròn trong lòng chị và ngủ ngon lành. Chị hay ngồi trong một góc khuất, cùng với chiếc latop nhỏ, chị chăm chỉ gõ từng chữ, rất tập trung trong hàng giờ liền. Chị là sinh viên báo chí, chị đang viết một cuốn truyện, và chuẩn bị cho ra mắt cuốn truyện ấy.
Anh lặng lẽ quan tâm đến chị, cử chỉ ân cần hơn một người bạn. Tôi có thể thấy rất rõ điều ấy. Cái cách mà mắt anh sáng lên khi nhìn thấy chị cùng với Yun bước vào cửa, cái cách mà anh nhìn về phía chị khi chị đang say sưa viết, cái cách mà anh kéo ghế cho chị ngồi, lấy đồ ăn cho chị. Rồi anh cứ bồn chồn đứng ngồi không yên mỗi buổi chiều mà chị đến muộn. Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi ư?
- Anh thích chị ấy phải không?
Anh nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
- Em biết ư? Tại sao chứ?
Tôi cười đầy ranh mãnh.
- Con gái mà.
Rồi tôi chìa lon bia ra, chúng tôi cụng ly một cái. Tôi uống một hơi thật dài. Một buổi tối muộn, quán vắng. Tôi và anh ngồi với nhau, uống bia và trò chuyện. Con Yun đang lim dim ngủ trên tay anh.
- Rõ ràng đến vậy ư?
Anh khẽ xoa xoa đầu Yun, hẳn anh đang bối rối lắm.
- Cũng không hẳn. – Tôi nhún vai.
” Chỉ là vì em quan tâm đến anh nên mới biết điều ấy”. Tôi thật sự muốn nói với anh như vậy.
Rồi đột nhiên anh đứng dậy, mở bài hát buồn quen thuộc mà chúng tôi đều thích.
“ Khi bên nhau sợ câu giã từ
Sợ một ngày ta sẽ mất nhau
Mà cuộc đời làm sao ta đoán được
Nhắm mắt xuôi tay tình xa”
Những ca từ da diết vang lên. Anh bắt đầu kể với tôi câu truyện của mình.
“Lan Hương và anh quen nhau qua đội sinh viên tình nguyện, một chuyến đi tình nguyện ở Hà Giang. Lần ấy chân anh bị thương, và cậu ấy đã giúp anh băng bó vết thương. Từ lúc ấy, anh đã bắt đầu thích cậu ấy rồi. Ba năm ở bên nhau, trở thành bạn bè với nhau, chia sẻ với nhau rất nhiều điều, anh đã muốn nói cho cậu ấy nghe tất cả. Nhưng cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa có đủ can đảm. Cậu ấy quá ngây thơ, quá lương thiện, quá hồn nhiên, anh thì lại rất mơ hồ, không thể hiểu được trái tim của cậu ấy. Anh rất sợ, sợ khi anh tiến lại gần hơn, cậu ấy sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.”
Rồi anh cầm lon bia lên, uống một hồi.
Tôi nhìn anh, bỗng thấy trái tim mình cũng đau đớn. Tôi chợt nhận ra, chàng trai đang ngồi trước mặt tôi có ý nghĩa với tôi hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi chợt nhận ra, tình yêu đầu tiên của tôi đã bắt đầu từ lúc nào mà tôi cũng không hay biết.
Lạ lùng thay, tình yêu luôn đến vào những khi mà bạn không ngờ nhất. Không kịp chuẩn bị, không kịp chọn lựa, không kịp lên kế hoạch. Tôi đã từng nghĩ rằng, tình yêu sẽ đến với tôi vào một ngày mùa thu thật đẹp trời. Tôi tung tăng trên phố trong bộ váy đẹp nhất, rạng rỡ nhất. Rồi đột nhiên đâm sầm vào một anh chàng đẹp trai, cao ráo đang ôm trên tay một bó hồng rất lớn. Thế là yêu.
Hoặc nếu không thì cũng phải vào một đêm mưa tầm tã, tôi co ro trong cái lạnh trước hiên nhà trú mưa. Rồi nơi cuối đường xuất hiện một anh chàng thư sinh, đẹp trai, trên tay cầm một chiếc ô màu hồng. Từ trong làn mưa bụi, anh hiện ra như một thiên thần, chạy đến bên tôi, chìa ô ra. Tôi chạy lại về phía anh. Thế là yêu nhau đến điên dại.
Vậy mà, nực cười thay, không như những gì tôi đã từng tưởng tượng. Tôi bắt đầu tình yêu ở tuổi 20 của mình trong thầm lặng. Chấp nhận làm kẻ thứ ba trong tim sau một người khác.
- Tạm biệt Lan Hương
Dạo gần đây, Phong có vẻ bận rộn hơn. Anh thường rời quán vào mỗi buổi chiều muộn, vì thế công việc của tôi cũng ngày một nhiều hơn. Những ngày gần cuối tháng 12, mọi người dường như xích lại gần với nhau hơn, Cafe Phong của chúng tôi cũng ngày một đông khách hơn. Chị cũng đã giúp tôi rất nhiều mỗi khi anh đi vắng, chúng tôi bắt đầu chia sẻ với nhau mọi thứ.
- Cuốn truyện của chị thế nào rồi? Tôi hỏi chị, tay đang mân mê lau những chiếc cốc vừa rửa.
Chị ôm Yun vào lòng, xoa đầu nó, mỗi khi chị xoa đầu nó như vậy, mắt nó lại bắt đầu lim dim.
- Chị gần như sắp hoàn thành nó rồi.
- Thật ư? Chúc mừng chị, em chắc nó sẽ rất tuyệt.
- Chị sẽ tặng em một cuốn khi nó được xuất bản.
- Tuyệt quá! – Tôi hét lên. – Nó nói về cái gì vậy?
- Ừm… Tình bạn… tình yêu… sự đấu tranh. – Chị cười. – Bí mật!
- Chị có thích anh Phong không?
Tôi đột ngột hỏi điều mà tôi vẫn luôn thắc mắc. Chị nhìn tôi đầy sững sờ trước câu hỏi bất ngờ ấy.
- Thích, thích chứ.
Tôi không hề bất ngờ trước câu trả lời của chị. Tôi luôn nghĩ về điều ấy để tự trấn an mình mỗi ngày, nhưng vẫn không thể nào che giấu được nỗi buồn nơi ánh mắt. Tôi cũng biết rằng, thời gian họ ở bên nhau là quá nhiều, hơn nữa, một người như Phong không có lý do gì mà chị lại không thích cả.
- Hai người rất đẹp đôi. – Tôi gượng cười.
- Nhưng điều ấy cũng không có ý nghĩa gì cả…
Chị nói ra một lời rất mơ hồ, rồi đứng dậy, ôm Yun đi về phía khung cửa kính, nhìn ra ngoài phố. Phố đêm mùa đông, đoạn đường trở nên vắng vẻ hơn. Tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng chuông gió leng keng. Đột nhiên tôi nhìn thấy có một nỗi buồn rất sâu bao trùm lấy chị.
- Em đã bao giờ nghĩ đến điều này chưa An, giữa người mà em thương yêu nhất và một giấc mơ còn đang dang dở, em sẽ lựa chọn điều gì?
- Em sẽ cùng người mà em yêu nhất thực hiện giấc mơ còn dang dở ấy, cùng nhau.
Chị quay lại, nhìn tôi.
- Em nhất định sẽ hạnh phúc, cô gái ạ!
Rồi cái ngày đáng mong chờ nhất của tháng 12 cũng đến. Một đêm noel lạnh, nhưng cafe Phong của chúng tôi trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết. Mọi người đều tập trung lại đây, quây quần bên nhau, chia sẻ với nhau những câu truyện dài. Phong từ trong phòng bước ra, tay ôm theo một cây đàn ghi ta. Lần đầu tiên tôi thấy anh đánh đàn, lần đầu tiên tôi thấy anh ngượng ngùng đến thế.
- Mọi người có muốn một Live show ở đây không nào??? – Phong hô hào.
- Cậu đã học ghi ta ư? – chị ngỡ ngàng nhìn anh, biểu hiện vô cùng ngạc nhiên. Anh cười, nháy mắt với chị.
- Để tớ cho cậu thấy.
Tiếng hò reo của mọi người trong quán vừa dứt, Phong vô cùng tập trung, Những giai điệu từ từ vang lên, ấm áp, du dương. Anh cũng bắt đầu hát, những ca từ ngọt ngào ” Trời buồn khi em xa vắng…”
Tôi chợt hiểu ra rằng, anh đã dày công chuẩn bị cho ngày hôm nay đến thế nào, vì chị mà anh bắt đầu học ghi ta, vì chị mà anh dành hết mọi tâm tư trong bài hát này. Tôi nhìn sang chị, mắt chị đỏ hoe, không thể kìm nén được nỗi xúc động.
- Bảnh quá đi mất! – chị hét lên ngay khi anh vừa kết thúc bài hát.
Rất nhanh, anh tiến về phía chị. Tay với theo một bó hồng đã đặt sẵn trên mặt bàn. Lại gần chị, nhìn chị đắm đuối.
- Đừng nói gì cả… – Chị khẽ lắc đầu – Xin cậu… xin cậu đấy… Đừng nói gì cả… làm ơn…
Anh chợt dừng lại, khuôn mặt thất thần, không thể rời mắt khỏi chị. Không gian đột nhiên im ắng. Có lẽ vì quá ngại ngùng, chị vội chạy về phía cây đàn ghi ta, ôm đàn lên, và bắt đầu một bài hát. Giọng hát trong trẻo cất lên. Mọi người lại bắt đầu say sưa với âm nhạc.
Tôi tiến lại gần anh, anh như muốn sụp đổ mà vẫn phải gượng cười, anh đặt bó hoa xuống, đôi chân lạc mất phương hướng, ngồi xuống và không nói một lời, anh còn không thể nhìn về phía chị thêm một lần nữa. Tôi lặng lẽ ngồi xuống bên anh, nắm chặt lấy đôi bàn tay anh. Đôi bàn tay đang run rẩy, lạnh ngắt.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, các vị khách cũng lần lượt ra về, chỉ có chúng tôi ở lại dọn dẹp quán. Lúc này, chị tiến lại phía anh, ôm chặt lấy anh từ phía sau lưng.
- Xin lỗi cậu.
Anh không nói gì, đôi mắt xa xăm vô hồn. Chị bắt đầu khóc:
- Ngày mai mình phải đi rồi. Mình sẽ sang Singapo và định cư với bố mẹ, mình sẽ tiếp tục học và viết, mình không thể từ bỏ đam mê của mình được. Mình xin lỗi.
Tất cả chúng tôi đều sững sờ. Vậy là chị quyết định ra đi, quyết định quên đi thứ tình yêu trong sáng và mãnh liệt này, quên đi anh.
- Cậu đã từng yêu mình chưa? – Anh kéo tay chị ra khỏi eo mình, quay người lại, nhìn thẳng vào mắt chị.
- Điều này không có ý nghĩa gì nữa rồi.
Những ngày tháng sau đó, dù rất trống trải, nhưng chúng tôi cũng quen dần với việc chị đã đi xa. Góc bàn nơi chị hay ngồi, anh lại đặt thêm vào đó một chậu hoa nhỏ xinh. Những vị khách quen hay vào quán thi thoảng vẫn hỏi thăm về Yun. Phong lắp thêm ở giữa quán một cái kệ sách rất lớn, ở đó đặt rất nhiều sách, trong đó hầu như là những tạp chí, những cuốn truyện mà chị đã viết, hay những cuốn có bài viết của chị, những bài báo phỏng vấn chị. Mỗi ngày đến quán Phong đều mở “Mãi mãi bên em”. Đó như là một cách mà chị vẫn hiện diện mỗi ngày nơi quán cafe nhỏ này, như là một cách mà chị vẫn ở đây, bên cạnh anh.
Tôi cũng vẫn luôn ở bên anh, như một đứa em gái nhỏ ngoan ngoãn, lắng nghe mọi điều anh nói, chia sẻ với anh những nỗi nhớ, đọc cùng anh những câu truyện mà chị viết. Tôi thích anh, còn anh thì luôn nhớ về chị. Tôi không bận tâm về việc anh luôn nhớ đến chị, bởi tôi cũng rất nhớ chị, cũng rất mong chị có thể thật hạnh phúc khi thực hiện đam mê của mình. Tôi tin rằng, thời gian qua đi, chúng tôi đều sẽ trưởng thành hơn, đều sẽ vì đam mê mà cháy hết mình trong những năm tháng tuổi trẻ.
Dù có những đớn đau, dù có mất mát, có chia ly, có yêu thương, có giằn vặt, giày vò, có tuyệt vọng, thì đó cũng là những tháng năm mà chúng tôi đã sống hết mình, đã yêu hết mình.
Có thể không cần đền đáp, nhưng chúng tôi vẫn hết mình yêu như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét