Nó đặt bàn tay vào tay vịn trên xe buýt, thân thể nhỏ bé lắc lư theo nhịp xe di chuyển. Trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên hai vệt mây hồng, đôi mắt to tròn vẫn nhìn chăm chú người ngồi ghế đối diện. Nó đã bảo mà, bọn họ vốn dĩ là có duyên.
Lần đầu nó gặp anh là trong một quán café nhỏ gần nhà, hôm đó nó ngồi trong góc quán, lặng lẽ nhâm nhi ly cacao nóng như ngày thường, trên tay là cuốn tiểu thuyết mới mua, trên tai đeo headphone đang bật bài Cry on my shuolder. Nó để ý anh trai bàn số 2 đã ngồi đó rất lâu rồi, trước cả khi nó bước vào quán. Màu vàng của đèn led chiếu chếch chếch vào khuôn mặt anh tôn lên nước da trắng, cả cái sống mũi thẳng nữa, thật đẹp trai. Nó nghĩ chắc anh vừa cãi nhau với bạn gái. Dù lúc nó vào chỉ có một mình anh ngồi đó thôi, chỗ ngồi phía trước sớm đã không còn ai. Nhưng nó vẫn biết chắc chắn trước đó đã có một cô gái ngồi ở đó, vì sao? Theo cái logic dở người của nó, điều trên có thể được chứng minh bằng các giả thuyết sau:
Thứ nhất, café ở đây rất nổi tiếng, bất kì sinh vật giống đực nào đến đây, đa số đều sẽ gọi café. Thêm vào đó, ba nó rất ghét uống nước cam, ba nó là đàn ông, suy ra đàn ông đi café sẽ không gọi nước cam.
Thứ hai, nhìn anh trai rất ngọc thụ lâm phong, chắc chắn không phải là công hoặc thụ, quán café lãng mạn như này, hẳn là nên đi cùng một cô gái.
Cuối cùng, một người đàn ông sẽ không làm anh trai đau lòng như vậy. Haizz!! Nó lại đa cảm rồi.
Nó cứ ngỡ anh trai sẽ ngồi một lúc lâu nữa nhưng anh trai lại đứng lên rồi, anh khoác chiếc balo xám lên vai rồi bước đến quầy tính tiền. Vừa hay chỗ nó ngồi là góc sát quầy, anh đứng gần nó như vậy, có vẻ ánh mắt của nó quá mức nóng rực, anh cũng quay sang nhìn nó. Giây phút đó trái đất trong nó như nổ tung, tròng mắt của anh đen như pha lê được che phủ bởi hàng mi dài, mang theo cảm xúc buồn man mác.
“But if you wanna cry
Cry on my shoulder”
Cry on my shoulder”
Lời nhạc vang lên nhẹ nhàng càng làm cảm xúc trong nó dâng trào, “ực” nó biết, nuốt nước miếng trong lúc này thật sát phong cảnh nhưng nó “muốn” anh, muốn anh là của nó! Anh chỉ liếc qua nó một chút, xem nó như một sinh vật kì dị, dù sao anh đẹp trai như vậy hẳn là đã quen với những tình huống như vậy. Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bước đi, nó chẳng biết làm gì cả, cũng không thể sấn tới làm quen, anh hẳn là cũng chẳng thích kiểu con gái trơ trẽn như vậy. Đêm đó, nó không ngủ được, nó nhớ đến đôi mắt đen sâu thẳm của anh, lòng như có mèo cào, thổn thức. Nó cũng cảm thấy chính mình thật là dở người, vì một người xa lạ mà mất ngủ, nó điên rồi!
Sau hôm đó, nó đều chọn giờ đó đến ngồi ở quán café đó, mặc dù bình thường nó cũng hay đến nhưng không thường xuyên giống như bây giờ. Đời không như mơ, nó không còn gặp được anh nữa, nó thất vọng tràn trề. Ôm trái tim tan vỡ, nó vẫn sống bình thường chỉ là đôi lúc sẽ thẫn thờ nhớ về anh.
Đúng là trời không phụ lòng người tốt, nó vô cùng cảm kích thầy Anh Văn đã sắp xếp buổi học bù vào cuối kì để cho nó có thể ngồi trên chiếc xe buýt ấy. Tạm thời đặt cho nó cái tên sến súa là “Chiếc xe buýt định mệnh” đi. Hôm đó mặt trời như cái bánh kếp bị nướng quá lửa, nó thất tha thất thểu ra bến xe đi học bù, trong lòng còn oán trách phải đi học vào giờ này. Lúc nó lên xe, không nhiều người lắm, tâm trạng thoải mái không ít, nó liếc xơ qua để chọn chỗ ngồi lí tưởng, khi lướt qua hàng ghế gần cuối, nó choáng! Anh trai nó ngày nhớ đêm mong đang ngồi đó, tâm trạng tồi tệ phút chốc thăng hoa đến đỉnh điểm. Một đứa cuồng tiểu thuyết, cuồng những tình tiết cẩu huyết trong phim Hàn như nó ngay lập tức khẳng định rằng đây là duyên phận trong truyền thuyết.
Đôi chân vô thức bước về phía anh và rồi cuối cùng nó cũng thành công đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh. Không khó để nhận ra ý đồ đen tối của nó, xe có nhiều chỗ trống như vậy, mắc mớ gì cứ phải ngồi đó. Anh trai ngẩng đầu lên nhìn nó nghi ngờ nhưng cũng không nói gì cả, người ta căn bản là không thèm quan tâm thế mà cái đầu ngu ngơ của nó tự cho là anh không ngại. Khi xe buýt dừng lại, bỗng nhiên bên cạnh nó vang lên giọng nói trầm thấp của anh:
“Bạn này”
Đến rồi, đến rồi, có phải anh thấy nó khải ái, dễ thương siêu cấp vô địch, kìm lòng không đậu muốn làm quen rồi không.
“H..hả? Em không xài điện thoại nhưng..”. Nó lắp ba lắp bắp nói.
“Bạn mau tránh ra với, tôi phải xuống xe, xe sắp chạy rồi”. Anh không mặn không nhạt nói, trong mắt có sự xem thường, là sự xem thường đó.
Nó chỉ đơ ra rồi ngay lập tức đứng phắt dậy chạy xuống xe, sau đó cắm đầu mà chạy mà không hề để ý, trường học ở hướng ngược lại nha. Kết quả người ta học xong rồi nó mới tới lớp, bị thầy mắng cho một trận. Đem nỗi buồn về nhà chỉ có thể đọc tiểu thuyết để xoa dịu phần nào trái tim, cuốn truyện hôm nay nó đọc kể về một cô gái vượt trăm ngàn khó khăn theo đuổi một chàng trai, nó càng đọc càng thấy mình giống cô gái đó, càng đọc càng hăng. Không thể phủ nhận cuốn truyện đó như một liều thuốc tăng lực, cổ vũ cho ý chí theo đuổi anh trai mắt buồn của nó.
Không ngoài dự đoán của nó, ngày nào anh cũng ngồi xe buýt chuyến này, hôm nay nó cố gắng chau chuốt cho mình xinh đẹp lên một chút, không manh động như hôm bữa, nó chỉ đứng từ xa nhìn anh thôi. Người ta nhìn nó với anh mắt kì cục, nhiều ghế như vậy, nó đứng làm gì, mặt còn cười ngu ngơ như vậy. Bản thân nó bình thường lười vận động, tất nhiên là đứng một chút đã mỏi muốn chết, nó nhịn không đặng vẫn là ngồi xuống bên cạnh anh, mọi người xung quanh vẻ mặt như là đã sáng tỏ, hóa ra là cô bé làm hòa với bạn trai. Anh cũng không biểu hiện gì đặc biệt khi nó ngồi xuống bên cạnh, lần này nó rất thức thời, xe buýt dừng, nó ngay lập tức đứng dậy nhường đường cho “đại nhân”.
Nó đúng là con nhỏ điên khùng nhất quả đất này, ngồi xe buýt chỉ để được gặp anh, gặp được rồi lại ngồi xe buýt về. Tình yêu của nó căn bản là đốt tiền và mặt dày. Cứ thế trôi qua cả tháng, chính nó cũng phục mức độ kiên nhẫn của mình, nó ngu ngốc đến nỗi chỉ ngồi cạnh anh, không bày tỏ, không bắt chuyện, chỉ lặng lẽ như một chiếc lá. Đến tầm tháng 6, nó bị cảm, sổ mũi làm cái mũi nó hồng lên, thật mất hình tượng, nó ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại dùng khăn giấy lau nước mũi.
“Hắt xì!”. Nó hối hận rồi, đáng lẽ hôm nay nên ở nhà, bây giờ thì hay rồi, nước miếng nước mũi bay tứ tung.
“Hắt xì!” Tiếng hắt hơi phát ra từ phía bên cạnh, anh cũng bị cảm sao.
“Hắt xì!” Anh và nó thay phiên nhau hắt hơi, hai người giống như đang tấu hài. Sau khi lau nước mũi xong, nó ngẩng đầu lên liền chạm vào đôi mắt sâu hun hút của anh. Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng và cái mũi hồng hồng của nó, bỗng dưng bật cười. Nó nhìn đắm đuối vào nụ cười như ánh nắng của anh, cảm thấy tất cả công sức trước nay đều đáng giá.
“Anh cười rồi”. Nó vô thức nói. Không nói thì thôi, vừa nói xong mặt anh lại lạnh trở lại, có phải nó nói sai gì rồi không.
“Ý… của em là anh cười rất đẹp”. Nói xong đầu nó cúi xuống thật thấp để che giấu hai gò má đang nóng rực. Bỗng có một bàn tay chìa ra trước mặt nó, bàn tay anh mảnh khảnh, trắng trẻo như nước da trên khuôn mặt anh. Nó ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh, thế nhưng lại thấy anh cười rồi, nụ cười nhẹ như ánh nắng ban mai khiến nó lại xao xuyến một hồi.
“Có thể cho anh một tờ khăn giấy không?” Khoảnh khắc đó, nó biết, từ bây giờ nó có thể viết cho chính mình một cuốn tiểu thuyết rồi.
Hôm nay là ngày thứ 15 kể từ khi anh và nó nói chuyện lần đầu tiên, càng ngày nó càng lún sâu vào tình yêu này, dù biết có hơi vô vọng nhưng nó quyết định hôm nay sẽ tỏ tình với anh. Ngồi vào bên cạnh anh như thường ngày, anh cũng khá quen với cái mặt dày của nó rồi, chỉ quay đầu cười nhẹ một cái.
“Anh này, anh có bạn gái chưa?” Nó dũng cảm mở lời, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.
Anh nhìn nó, trong mắt chẳng chứa một tí ngạc nhiên nào khi một cô gái hỏi mình điều đó, dường như anh biết một ngày nào đó nó sẽ nói vậy, suy nghĩ này khiến nó càng xấu hổ thêm. Hình như anh đã nhìn đủ rồi, liền dời ánh mắt lên cuốn sách đang đọc dở nhưng không quên trả lời:
“Tạm thời thì chưa”. Nó còn thấy khóe môi anh câu lên, nó hoa mắt rồi.
Nghe thấy câu trả lời của anh, nó cảm thấy vô cùng mừng rỡ, nó tưởng anh sẽ lờ đi. Vì quá phấn khích, nó nhắm mắt nói nhanh: “Vậy anh gả cho em đi”.
“Gả?” Anh buồn cười nghe cách tỏ tình kì cục của nó.
“Ách..” Nó bị lậm tiểu thuyết cổ trang nên nói nhầm rồi “Là..em muốn làm bạn gái của anh”. Mấy chữ sau nó nói nhỏ xíu. Nó hồi hộp đợi câu trả lời của anh, mắt rơm rớm muốn khóc, nó tự biết mình bị ảo tưởng sức mạnh, anh ưu tú như vậy, còn nó ngốc như vậy, anh mà đồng ý thì anh bị điên rồi. Nếu anh từ chối, chắc sau này nó không dám ngồi xe buýt nữa, nó sợ ngồi rồi lại đau lòng.
“Được”. Nó ngạc nhiên nhìn anh muốn rớt hai con ngươi ra ngoài, anh thế mà nói được sao.
“Anh điên rồi”. Biết mình lại nói ngu rồi nó sửa lại ngay lập tức “Ách..anh đồng ý nhanh như vậy, không hỏi tại sao à?”
Anh nhìn nó nghiền ngẫm, đôi mắt hiện lên sự thích thú “Vậy thì..tại sao?”
Vì rất nhiều thứ, cái gì thuộc về anh nó đều thích cả, thích vô điều kiện “Không biết nữa, nhưng ít ra anh cũng phải ngạc nhiên chứ”. Nó nói không cam lòng.
Anh cười khì khì, lấy tay xoa đầu nó: “Ai nhìn vào mà không biết em thích anh muốn chết chứ”.
Quãng thời gian hai người bên nhau là thời gian đẹp đẽ nhất trong đời nó, họ mặc dù không giống những đôi tình nhân bình thường cho lắm nhưng những điều đó cũng đủ khiến cho nó mãn nguyện vô cùng. Anh không thích đến chỗ đông người, thỉnh thoảng dưới sự bám dính như kẹo cao su của nó vẫn sẽ cùng nhau nắm tay xem những bộ phim mà theo anh là vô bổ nhất thế gian. Có lúc, nó đưa anh tới quán café nó gặp anh lần đầu, mong ngóng anh có thể nhớ ra cô gái đã chứng kiến vết thương lòng của anh nhưng dường như anh chẳng có ấn tượng gì. Dù có hụt hẫng một chút, nó vẫn tự động viên bản thân phải quý giá những hiện tại, anh không nhớ thì sao chứ, mấy ai có thể khắc ghi hình ảnh người mà mình gặp lần đầu tiên.
Phần lớn thời gian hẹn hò anh đều dạy nó học bài, điểm số của nó ở trên trường tăng lên thấy rõ khiến bố mẹ nó mừng rỡ một hồi. Nó nhận ra số phận vốn kì diệu như vậy, đưa hai người xa lạ đến bên nhau, cho nó biết hạnh phúc trên đời thật giản đơn, chỉ cần ở bên cạnh anh mãi như vậy là đủ. Nó nhận ra thì ra anh cũng ấm áp như thế, và ngỡ như thời gian sẽ mãi mãi dừng lại ở đó.
Ba mươi hai ngày, giấc mộng lọ lem chỉ kéo dài một tháng một ngày đã dừng lại. Nó nhớ mãi ngày mưa nặng hạt hôm đó, anh chỉ để lại cho nó bóng lưng lạnh lùng.
Anh nói, vốn dĩ anh chưa từng yêu nó.
Anh nói, anh xin lỗi.
Anh nói, người con gái anh yêu..đã trở về rồi.
Nó đau đớn, mưa to như thế, nó lại nhớ rõ từng lời anh nói như thế. Vẫn biết chuyện rồi sẽ kết thúc, nhưng trái tim vẫn đau đớn, nước mắt vẫn rơi không ngừng lại được. Nó lặng nhìn cây xương rồng đã nở hoa trên bệ cửa sổ, ngoài trời mưa vẫn rơi nặng hạt. Cây xương rồng đó từng suýt chết nhưng dưới sự cố gắng chăm sóc của nó, bây giờ lại nở hoa rồi. Vậy cớ vì sao, nó cố gắng vun đắp cho tình yêu của họ nhiều như vậy lại chẳng thể đâm hoa kết trái. Nó chờ điện thoại anh đã vài ngày rồi, vì anh nó đập ống heo đã nuôi suốt vài năm để mua một cái điện thoại chỉ để lúc nào cũng có thể nghe giọng nói trầm ấm của anh, nhiều ngày như vậy rồi, anh không thấy nhớ nó sao? Còn nó, nó nhớ anh da diết. Bởi vì yêu, cho nên chờ đợii, nhưng chờ không được người hồi tâm chuyển ý, chỉ chờ được thời gian mang đến sự cô độc và nghe trái tim mình lạnh dần.
Nó như một chiếc bóng dõi theo anh và cô gái đó nắm tay nhau ra khỏi trường, từ bao giờ tình yêu của nó lại trở nên hèn mọn như thế. Nụ cười của anh với cô gái đó thật khác khi cười với nó, cái khác đó hẳn là chân tình đi. Là bởi vì ngay từ đầu vốn dĩ trong trái tim anh không có được sự rung động nên ngay cả nụ cười đó cũng keo kiệt với nó sao.
Nó không gọi anh, nó cũng không níu kéo, trái tim người ta đã không có mình thì bất kì hành động nào cũng đều là vô nghĩa. Hãy cứ để anh nhớ mãi những nụ cười vô tư, dáng người kiên cường lúc anh rời đi, hãy cứ để anh lưu giữ hình bóng xinh đẹp nhất của nó, tất cả những tổn thương, nó sẽ cố gắng đóng gói và chôn đi, chôn cất cho cuộc tình của họ.
Ban đêm, nó mở nhật kí ra, viết vào trang cuối những dòng chữ mà nó muốn nói với chính mình, cũng tựa như một lời an ủi.
“Tình yêu không phải là ham muốn sở hữu, không phải là trong trái tim anh cũng có em, chỉ cần trong trái tim em có anh, trong đôi mắt em có hình bóng anh, chí ít, trong tuổi thanh xuân của em, trái tim em từng được điên dại một lần. Đối với em, đó cũng là một tình yêu đẹp. Hạnh phúc nhé! Anh trai mắt buồn!”
Nó cất cuốn nhật kí vào góc sâu nhất của kệ sách, cất đi tình yêu đầu cháy bỏng và đau đớn của mình. Nhìn lại chậu xương rồng cô độc trong đêm, không còn nhìn thấy hình ảnh tình yêu thất bại của chính mình mà nhìn thấy hình ảnh chính nó. Nó tự nhủ phải kiên cường như cây xương rồng, đứng trước sự khắc nghiệt của cuộc sống vẫn có thể đứng vững, rồi một ngày chính mình có thể nở ra đóa hoa tươi đẹp, rực rỡ nhất.
Có thể sau này nó có thể không gặp được người đàn ông nào ưu tú như anh nhưng cái gì đẹp đẽ, chẳng phải xuất hiện một lần trong đời đã đủ rồi sao. Chuyện gì cũng vậy, giống như chậu cây xương rồng đó, chúng ta phải nhìn nó với nhiều khía cạnh, cánh cửa cuộc sống chẳng bao giờ đóng đối với chúng ta, chỉ là chúng ta có đi đúng đường hay không mà thôi. “Bản tình ca đầu tiên” của nó tuy dang dở nhưng chứa đựng giai điệu thần kì nhất. Có lẽ trôi qua rất nhiều năm sau, khi nó ngoảnh lại nhìn quá khứ, tất cả hồi ức đó đều đã hóa tro tàn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét