Những câu hát ấy đêm nay trở về như khắc khoải, Vũ mặc kệ từng cơn gió mùa cứ len qua lớp áo len nhè nhẹ, anh trăn trở theo từng giai điệu, anh bần thần theo làn khói thuốc lơ lửng thấm nhẹ vào tán Ngọc lan trước nhà.
Đôi môi anh mấp máy theo chiếc loa nhỏ phát ra từ máy tính Vũ đã bật sẵn nãy giờ:” Mình xa nhau mà lòng vẫn nhớ. Ngày xa xưa tình mình như mơ. Chuyện yêu đương hẹn hò hôm nao. Mà giờ đây cuộc tình đã lỡ…”. Tôi biết anh đang nhớ về người con gái ấy. Bởi câu hát đó ngày xưa anh luôn hát cho tôi nghe mỗi lần anh nhớ đến Dương. Sau này, khi cả hai đã về chung sống dưới một mái nhà, tôi đã thẳng thừng tuyên bố:
-Anh không được hát bài hát đó nữa nghe chưa.
Tôi phải dặn dò anh như thế bởi trái tim của một người con gái dẫu có bao dung đến đâu vẫn có chỗ trống cho sự ích kỷ chen chân vào, tôi làm sao nở được nụ cười khi từng câu hát buồn bã đó anh luôn nhớ về hình bóng của một người con gái đã phụ bạc mình để đi lấy chồng, đã để lại cho anh một vết thương mà mất rất nhiều thời gian nó mới liền sẹo lại được. Vũ mỉm cười:
- Được rồi, anh sẽ không hát bài hát đó là được chứ gì.
Rồi anh ôm tôi vào lòng, vòng ôm của một người đàn ông đã trải qua một cuộc tình thất bại luôn luôn là một vòng ôm ấm áp. Anh giụi đầu vào mái tóc thơm mùi bồ kết của tôi nũng nịu:
- Mai, tóc em thơm quá.
Vậy mà giờ đây vết sẹo đó của Vũ lại trở chứng, vết sẹo đó tôi có cảm giác nó đang lên da non, nó âm ỉ khiến Vũ thẫn thờ không thôi. Sau buổi họp lớp hồi chiều, anh về nhà với đôi mắt có nhiều sợi khói bay. Anh chỉ ăn qua loa bữa cơm nóng hổi mà tôi đã cất công nấu cả buổi chiều để ngồi chờ anh về so đũa.
Tôi hoang mang khi cảm thấy ngôi nhà ấm áp thường ngày bắt đầu dấy lên sự nặng nề. Và tôi nén tiếng thờ dài của một người vợ khi lần đầu tiên sau khi hai con người xa lạ trở thành chồng vợ, Vũ bật lại bài hát đã khiến anh say mèm vào cái đêm nỗi buồn như loang ra cả thành phố.
Vũ không đẹp trai, không ăn nói lanh lẹ, nhưng ở anh tôi thấy được sự từng trải của một người đàn ông đã dạn dày gió sương. Tôi quen anh bởi anh là bạn làm cùng công ty của anh trai tôi, thỉnh thoảng anh lại ghé nhà tôi chơi để bàn chuyện công việc với anh Hiển. Anh lớn hơn tôi năm tuổi, lại là đồng nghiệp của anh trai mình nên mỗi lần gặp anh tôi đều gật đầu chào anh như một cô em gái bé bỏng, rồi tôi quên anh như quên bao chàng trai khác trong đám đông.
Nhưng cuộc sống luôn là sự góp nhặt, những lần anh đến chơi thường xuyên hơn khiến tôi và Vũ dần có cảm tình với nhau. Thi thoảng anh bảo tôi ngồi lên sau xe anh, anh chở tôi lang thang qua mấy con đường quen thuộc của Hà Nội, anh đưa tôi đi ăn bánh Tôm hồ Tây, đi ăn kem Tràng Tiền mát lạnh để tôi biết kem Tràng Tiền dẫu bình thường như bao loại kem khác mà lại đắt hơn gấp nhiều lần. Trong những lần đi chơi ấy, anh vẫn tỉ mẩn kể cho tôi nghe về người con gái với mái tóc dài như mùa thu Hà Nội, anh kể cho tôi về mối tình đầu khờ dại của mình.
Anh nói:
- Em biết không Mai, Dương có đôi mắt đẹp lắm, mỗi lần gặp đôi mắt ấy anh quên hết những câu nói mà anh đã chuẩn bị sẵn cho một cuộc hẹn hò, còn mái tóc của Dương ư, chao ơi nó mềm như tơ vậy.
Cái tên ấy anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần khiến tôi từ chỗ thờ ơ chuyển sang tò mò. Tôi đoán rằng một người con gái khiến cho người đàn ông từng trải như anh phải mềm lòng mình ra hẳn là một người con gái đặc biệt. Đó là tôi đoán vậy thôi, bởi tình yêu luôn là sự lạ lẫm, dẫu cho người con gái đó có bình thường như một chiều mưa, cũng có thể khiến trái tim chao lên những giai điệu nhẹ nhàng. Tôi giận dỗi:
- Anh yêu người ta vậy sao không rủ người ta đi chơi, rủ em làm gì?. Vũ bật cười lớn, mái tóc anh bồng bềnh theo ngọn liễu rủ:” Dương bận lắm ”.
Không có người đàn ông nào lại không buồn khi người con gái mình thương yêu hết mực lại nắm tay rẽ ngang với một người con trai khác. Tối thứ bảy, khi tôi đang nhìn xuống con đường chạy ngang trước nhà còn đọng lại những vũng nước mưa dễ ghét bởi trận mưa như trút hồi chiều thì ánh đèn xe của Vũ làm tôi ngạc nhiên. Tôi như người mất hồn lật đật nghe theo lời anh, khoác vội chiếc áo len mỏng manh rồi chạy vội xuống mấy bậc tam cấp trơn trượt khi anh la lớn:
- Mai, đi ra bờ hồ với anh.
Đó là lần đầu tiên tôi vòng tay ôm một người con trai, bởi tôi sợ anh sẽ té ngã xuống đường mất khi tay lái anh mấy lần loạng choạng như suýt ngã, người anh nồng nặc mùi bia. Tôi nói như át cả tiếng gió:
- Anh say rồi, để em lái cho.
Vũ ngoái đầu lại nhìn tôi, tôi đọc thấy trong câu nói của anh là trùng trùng nỗi buồn của một người con trai thất tình:
- Em biết không Mai, Dương lấy chồng rồi, đêm nay anh không thể say, anh phải tỉnh.
Tôi chẳng biết tôi và Vũ đã ngồi bên chiếc ghế đá ở bờ hồ bao nhiêu lâu, trong buổi tối không có những vì sao lấp lánh trên bầu trời ấy, tôi đã phải chở anh về khi Vũ đã ngủ quên trên vai tôi. Anh lè nhè những câu hát không rõ chữ:” Mình xa nhau mà lòng cứ ngỡ, chuyện chia tay tựa một cơn mưa…”
Bài hát của Trịnh Nam Sơn tôi đã nghe nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe một người con trai đang giấu nỗi buồn của mình vào hơi men hát, và tôi chông chênh theo vòng ôm của anh.
Ngày mà người con gái phụ bạc anh để đi theo tiếng gọi của vật chất ấy lại là ngày mà cuộc đời tôi gắn liền với anh. Như thể sợi dây tơ hồng của Nguyệt Lão đã trói tôi vào anh lúc nào không hay. Quãng thời gian ấy, tôi hay ghé nhà anh, nấu cho anh bữa cơm nóng hổi, xếp lại cho anh mớ áo quần lộn xộn, quét lại căn nhà bám đầy bụi đường mà bao lâu rồi anh chẳng quan tâm, bởi anh sống một mình. Những ngày ấy tôi quan tâm anh bởi tôi sợ anh sẽ làm điều gì dại dột mất. Sự gặp gỡ, quan tâm cứ lớn dần lên cho đến ngày Vũ đặt lên tay tôi một cánh hoa rất lạ:”Mai, mình về sống chung dưới một mái nhà nhé”.
Chẳng có một lời tỏ tình lãng mạn, chẳng có câu nói quen thuộc người ta đã nói hằng bao thế kỷ : “Anh yêu em” mà tôi vẫn thích. Nhưng lạ lùng cho tôi chưa, khi tôi ngả vào bờ vai anh, hít lấy mùi mồ hôi quen thuộc ấy, tôi chẳng cần nghe những câu nói tình tứ đó nữa.
Chẳng có một lời tỏ tình lãng mạn, chẳng có câu nói quen thuộc người ta đã nói hằng bao thế kỷ : “Anh yêu em” mà tôi vẫn thích. Nhưng lạ lùng cho tôi chưa, khi tôi ngả vào bờ vai anh, hít lấy mùi mồ hôi quen thuộc ấy, tôi chẳng cần nghe những câu nói tình tứ đó nữa.
Tôi ngắm cánh hoa anh cài lên tóc, tôi lên mạng tìm hiểu về loài hoa có cánh hoa dày đỏ thẫm ấy. Nó có tên rất đẹp:Hoa vô ưu. Ừ, dẹp hết những muộn phiền sang một bên, tôi sẽ cùng anh mở ra một con đường mới. Tôi sẽ dọn về sống chung với anh dưới một mái nhà, ở đó có người con trai tôi gọi là chồng, ở đó có người tôi yêu thương gọi tôi là vợ.
Anh Hiển vẫn thường nói với tôi: Thằng Vũ tốt lắm, nhưng mỗi tội si tình. Anh nói thế có nghĩa là anh lo lắng cho tôi khi tôi về làm vợ Vũ. Anh sợ tôi sẽ khổ, sợ tình yêu mà Vũ dành cho người con gái đó sẽ làm khóe mắt tôi cay. Nhưng tôi mặc kệ, bởi tôi biết Vũ là một người con trai tốt, là bờ vai vững chải cho tôi có thể tựa đầu vào. Còn mối tình đầu dại khờ đó của anh ư?Ai mà chẳng có cho mình một cuộc tình làm đất trời đảo điên, quan trọng là khi đã lựa chọn chung sống với nhau, đó sẽ là bàn tay nắm lấy bàn tay mình đi đến suốt cuộc đời.
Ngôi nhà có cây Ngọc Lan trước cổng và con chó Bẹc giê giữ nhà chẳng bao giờ vắng tiếng cười. Vũ chẳng làm gì để tôi buồn lòng, anh không có thói quen sau khi tan sở làm là phóng xe đi nhậu tới bến với mấy ông bạn đồng nghiệp cho đến khuya, mặc cho vợ mình ở nhà chờ cơm đến khi mâm cơm nguội lạnh. Anh lăng xăng vào bếp nấu ăn khi tôi bận bịu, anh phóng xe trên phố đi mua cho tôi tô phở khi bất chợt dạ dày tôi biểu tình. Anh cũng chẳng tắt máy điện thoại bao giờ, anh bảo:
- Lúc nào em có việc cần, anh luôn có mặt.
Khuôn mặt tếu táo ấy của anh khiến tôi phì cười, tôi biết anh đã phải cố gắng lắm mới dọn được kỷ niệm của mình vào một góc ký ức. Những ký ức đắng nghét.
…
Tôi đi nằm sớm. Tôi mặc cho Vũ đang trộn mình vào bóng tối ngoài kia. Tôi mặc từng câu hát buồn bã mà tôi đã giao hẹn với anh không được hát nó từ ngày cưới nhau. Tôi chẳng hét toáng lên như những người đàn bà khác khi ông chồng yêu dấu của mình đang nhớ về người cũ. Thu dọn mâm cơm tẻ nhạt vào bếp, tôi nằm ôm chiếc gối bông mà ở đó còn sót lại vài sợi tóc của anh. Những giọt nước mắt của tôi lặng lẽ chảy dài theo điệu nhạc. Tôi lau vội, không, có gì mà tôi phải khóc.
Tôi chập chờn trong giấc ngủ cho đến khi Vũ quay vào đắp lại chiếc chăn nhỏ lên người tôi. Anh nằm gác tay lên trán, anh bâng quơ:
- Em ngủ chưa đó.
Tôi giả lơ. Anh nhỏ nhẹ:” Anh xin lỗi, anh không muốn làm em buồn”. Vũ nhổm dậy ném tàn thuốc lá ra ngoài cửa sổ:
- Chiều nay họp lớp gặp lại Dương, anh mới biết rằng cô ấy đã ly dị chồng và đang phải nuôi con một mình. Người con trai nào chẳng buồn khi thấy mối tình ngày xưa của mình đánh rơi hạnh phúc, phải không em?.
Tôi quay sang anh, mím môi:
- Anh định đón họ về đây ở luôn chứ gì?.
Vũ bật cười lớn, anh vuốt má tôi nhè nhẹ:
Vũ bật cười lớn, anh vuốt má tôi nhè nhẹ:
- Đừng nói bậy, Dương sẽ sang Mỹ vào ngày kia rồi, chỉ là anh trăn trở khi biết hoàn cảnh bây giờ của Dương thôi.
Tôi vẫn giận anh, tôi gạt tay anh ra khỏi gò má mình. Tôi giả vờ nhắm mắt. Vũ vòng tay ôm tôi, giọng anh đều đều theo tiếng thờ dài của đêm:”Em vẫn còn tin anh chứ?”.
Tôi cười lặng lẽ với chiếc bóng mình đổ dài trên vách, tôi tin.
tác giả:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét