Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Truyện Ngắn Tình Yêu Hay nhất-Bông tuyết đầu mùa – Bách Hợp

Sau khi an táng mẹ, tôi và chị gái theo một người bà con lên thành phố kiếm việc. Ở đây, chúng tôi chẳng còn gì cả. Bố đã mất từ lâu. Mẹ cũng ra đi sau hơn hai năm bệnh tật. Toàn bộ của nả, nhà cửa đều bán lấy tiền thuốc thang cho mẹ. Họ hàng chẳng ai dám nhận nuôi hai đứa báo cô. Tất cả những gì chúng tôi có trong tay là mấy bộ quần áo cũ và chút tiền bà con phúng viếng vẫn dư sau đám tang.
Bắt xe lên thành phố, chúng tôi thuê một căn phòng chật hẹp luồn lách trong con ngõ nhỏ gần trường đại học B. Người bà con của chúng tôi bán hoa quả tại chợ cóc gần trường nói trường này sinh viên đông, dân cư cũng không ít, dễ làm ăn buôn bán.
Chị em tôi mất một tuần tìm hiểu khu vực, rốt cuộc quyết định dồn tiền mua một cái xe đẩy hàng và ít dụng cụ, nguyên vật liệu, mở một hàng bánh mì rong. Dĩ nhiên, ở đây không thiếu hàng bánh mì nhưng không hàng nào có chủ “quán” xinh đẹp như chị tôi cả.
Trường B này là trường kỹ thuật, con trai chiếm đa số, con gái đã ít lại không xinh. Tuy lấy chị ra làm mồi nhử có vẻ không được đạo đức cho lắm nhưng không tận dụng lợi thế mới là dại. Quả thật, thực tế chứng minh dự tính của tôi chính xác. Tiếng lành đồn xa, ngày nào “quán” chị em tôi cũng nườm nượp khách. Đương nhiên, toàn là con trai.
Hôm ấy, một tốp bảy anh bá vai bá cổ nhau đến “quán” chị em tôi. Họ gọi bánh mì xong, tranh thủ lúc chờ đợi, buông lời tán tỉnh chị. Toàn mấy câu nhàm chán kiểu: em ơi, em tên gì, bao nhiêu tuổi, quê ở đâu..Nghe phát thuộc lòng. Bỗn,g có tiếng một người hỏi một người khác:
– An Huy, sao mày im lặng thế? Thấy em í đẹp quá á khẩu luôn à?
Người tên An Huy cười đáp:
– Tao thấy em trai cô ấy còn đẹp hơn.
Toàn trường lập tức hóa đá. Chị gái đang đập trứng, dừng tay trên không trung, lòng trứng rơi bịch vào bát. Tôi dường như còn nghe thấy tiếng nước miếng rớt xuống từ sáu cái miệng đang há hốc. Cuối cùng, một người lên tiếng phá tan cục diện “bế tắc”:
“Mày được lắm! Gây ấn tượng với nàng rồi đấy. Coi như anh phục chú!”
Tôi không biết chị có ấn tượng với anh ta không, nhưng tôi thì có.Từ bữa đó, tôi thường để ý tới anh.
An Huy học kíp một, rất sớm, chỉ kịp mua cái bánh mì rồi chạy vào lớp. Anh thích chơi đá bóng. Một tuần ba buổi ôm bóng ra sân. Tối 2, 4, 6 đi đâu đó, có lẽ là làm thêm, từ 6 giờ 30 đến 9 giờ 30.
Hồi ấy, tôi không hiểu tại sao trường đại học này mấy chục nghìn sinh viên mà lúc nào tôi cũng có thể tìm được anh. Thế gian này nhiều người đến thế nhưng tôi chỉ thấy mình anh ấy.
Tôi nhớ có một câu chuyện thế này. Hai người bạn, một người là nhà côn trùng học, một người là doanh nhân gặp nhau. Đang đi trên đường, bỗng nhà côn trùng học dừng bước, hỏi bạn: “Anh có nghe thấy tiếng dế không? Thật du dương!” Người bạn trả lời: “Tôi chẳng nghe thấy gì cả.” Một lần khác, hai người lại đi chơi. Chợt, doanh nhân bảo: “Vừa có một đồng 5 xu rơi xuống đất. Anh có nghe thấy không?” Người kia đáp: “Tôi không nghe thấy gì cả.”
Chúng ta luôn chỉ nghe thấy và nhìn thấy những điều chúng ta quan tâm thôi, bạn đã thử chưa?
*
Chị em tôi lên thành phố được gần một năm thì tôi bảo chị về. Ở đây, một cô gái trẻ sống “hai mình” quá nguy hiểm. Mấy lần bán hàng về khuya bị bọn du đãng chặn đường, tôi vô cùng lo lắng. Có lẽ chị cũng sợ hãi nên không cần thuyết phục nhiều, chị mang toàn bộ số tiền chúng tôi tích cóp được thời gian qua về quê, mở một cửa hàng tạp phẩm nhỏ. Giữ tiền trong căn phòng trọ ọp ẹp, lúc nào chúng tôi cũng sợ bị trộm cướp. Người bà con từng dẫn chúng tôi lên đây cũng về quê cùng chị.
Một mình tôi ở lại thành phố, không bạn bè, không ai thân thích. Người duy nhất tôi “quen” là An Huy. Trong nỗi cô đơn nơi đất khách, tôi nghĩ đến anh tựa như ánh sáng của ngọn nến trong đêm tối – không đủ sưởi ấm trái tim tôi nhưng tạm đủ để tôi biết mình còn sống.
Nhiều lần, tôi muốn bắt chuyện với anh, không biết nên nói gì nhỉ? “Anh khỏe không?” – nhìn không biết hay sao mà hỏi?, “Anh học  ở đây ạ?” – hỏi vớ vẩn, không học đây thì học đâu?, hay “Anh có người yêu chưa?” – quá suồng sã. Tôi tự biên tự diễn hàng trăm kịch bản nhưng rốt cuộc chẳng thực hiện cái nào, chỉ dám chào khe khẽ những lần anh đi ngang rất gần. Đôi khi, anh nghe thấy, quay đầu cười đáp lại nhưng đa phần, anh chỉ lướt qua tôi như thể tôi là hư vô. Tôi nghĩ có lẽ anh chưa bao giờ “thấy” tôi cả.
*
Một tối mùa đông, trời rét căm căm, các xe bán hàng đều nghỉ sớm. Trước cổng ký túc xá chỉ còn lại hàng bánh mì của tôi.
Tôi đang chờ anh ấy.
Bình thường, giờ này anh đã về rồi nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi chưa thấy anh ấy. Tôi chờ mãi đến gần mười một giờ đêm. Có lẽ anh đi tham quan hay gì đó rồi. Nghĩ vậy, tôi bắt đầu thu dọn quán. Đang lúi húi xếp đồ, bỗng tôi nghe thấy tiếng xe dừng ngay bên cạnh và tiếng hỏi:
- Còn bán hàng không em?
Là anh.
- Dạ còn, anh. Anh ăn gì?
Anh dựng xe, ngồi xuống cái ghế nhựa thấp:
- Cho anh cái bánh mì trứng.
- Dạ. Anh chờ em chút nha.
Tôi bật bếp ga, liếc nhìn cây đàn anh đặt bên chân, đánh bạo hỏi:
- Anh biết chơi đàn ạ?
Anh mỉm cười: “Một chút. Hôm nay lớp anh giao lưu với trường N, anh góp vui một bản.”
- Oa, là bản gì vậy anh?
Hỏi chơi thế thôi chứ anh có nói ra chắc gì tôi đã biết. Có mấy khi tôi có thời gian nghe nhạc đâu.
- Bản The….Bông tuyết đầu mùa.
Nghe anh trả lời, tôi khẽ cười. Anh định nói tiếng Anh nhưng sợ thằng bé bán bánh mì này không hiểu nên dịch ra tiếng Việt ư?
- Em không biết bài đó.
Anh vừa đón lấy cái bánh mì tôi đưa, vừa nói:
- Bữa nào anh cóp cho em nghe.
Tôi “dạ” nhưng biết anh chỉ nói vậy thôi chứ thời gian đâu mà anh nhớ đến lời hứa “qua đường” này. Không ngờ, hôm sau anh đến, bảo tôi đưa điện thoại, anh gửi sang cho.
Suốt mùa đông năm ấy, tôi chỉ nghe duy nhất bản nhạc đó. Tôi tưởng tượng anh đứng giữa những bông tuyết trắng xốp, tinh khôi, dịu dàng mỉm cười với tôi. Tuyết bay lơ lửng trong không gian rồi nhẹ nhàng đậu lên tóc, lên vai áo anh. Tôi không dám chạy lại phía anh, chỉ nhìn anh từ xa, qua màn tuyết.
Sau lần cóp nhạc, anh thường nói chuyện với tôi hơn. Một lần, anh hỏi tôi có muốn đi học lại không. Học ư? Ai chẳng muốn? Nhưng…
– Hì, em đi học thì lấy gì nuôi thân? Còn chị em nữa.
Anh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu:
- Anh biết một chương trình dạy nghề, vừa học vừa làm. Nếu em thích, anh sẽ giới thiệu.
Tôi mừng rỡ:
-Thật hả anh? Vậy em làm phiền anh nhé!
Tôi thật sự không muốn sống cả đời như thế này. Bán bánh mì tuy có chút lãi nhưng chỉ đủ sống qua ngày. Chị còn phải lấy chồng sinh con. Nếu không có tiền, chị về nhà chồng dễ chịu thiệt thòi. Trên đời này, tôi chỉ còn chị là người thân. Dù thế nào, tôi cũng phải lo cho chị tử tế.
Dưới sự giúp đỡ của anh, tôi được nhận vào chương trình K. Họ cho tôi học nốt lớp 12 dang dở. Bỏ học mấy năm, bao nhiêu kiến thức đã bay sạch.
An Huy dành thời gian giúp tôi hệ thống lại những môn quan trọng. Cũng may ngày xưa tôi học khá chắc, chẳng mấy chốc đã nắm lại hầu hết kiến thức cũ và bắt kịp các bạn ở lớp. Thỉnh thoảng tôi kiếm bài thật khó để hỏi anh. Chỉ thỉnh thoảng thôi, vì tôi không muốn anh nghĩ tôi dốt nát. Không phải tôi không giải được những bài này, chỉ là tôi muốn gần anh một chút, nghe giọng anh giảng giải, nhấm nháp từng lời khen, cảm nhận từng cái xoa tóc mà đến cả tuần sau tôi cũng không dám gội đầu, hy vọng lưu lại chút hơi ấm bàn tay anh.
Với tôi, anh còn hơn một ân nhân. Tôi tôn thờ anh ấy. Cho dù về sau tôi gặp nhiều người tài giỏi hơn anh, giàu có hơn anh, đẹp hơn anh, nhưng trong tâm trí tôi, anh mãi luôn là một vị thần, ở một nơi rất cao, rất tôn quý.
*
Tôi học hăng say để anh tự hào về tôi. Tôi chờ đợi ngày tốt nghiệp, đi làm, kiếm được nhiều tiền hơn. Tôi ngỡ như thế sẽ gần anh thêm một bước.
Ngày tôi cầm chứng chỉ tốt nghiệp cũng là ngày anh biến mất. Tôi ôm tấm bằng, hân hoan đợi anh trước cổng ký túc xá. Nhưng tôi chờ mãi, chờ đến đêm khuya vẫn không thấy bóng dáng An Huy.
Cả quãng thời gian sau cũng thế.
Rốt cục, tôi nhận ra, anh đã tốt nghiệp, sẽ không quay lại đây nữa. Anh đã đi mà không nói với tôi lời nào. Lúc ấy, tôi mới hiểu rằng tôi chưa bao giờ là gì đó với anh hết. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một trong vô số người đi ngang đời anh, chỉ là một trong nhiều người anh giúp đỡ. Tôi ngỡ chúng tôi đã tiến lại gần nhau. Hóa ra, anh vẫn cách xa tôi hệt như ngày đầu gặp gỡ.
Snowflake
Tôi bắt đầu đi làm, nỗ lực hết sức tích lũy kinh nghiệm, liên tục được bầu là nhân viên xuất sắc. Sau vài năm, tôi có cửa hàng của riêng mình.
Tôi không đi tìm An Huy dù biết rằng trong thế giới thông tin tràn ngập này, chỉ cần tôi vào facebook của trường đại học B, tôi sẽ thấy anh, chín mươi chín phần trăm là như thế.
Tôi biết, nhưng tôi không làm.
Tôi không muốn gặp lại anh nữa. Chúng tôi ở hai thế giới khác nhau, vĩnh viễn không bao giờ tiếp hợp.
Nhiều năm sau, khi đã trưởng thành và thành đạt, tôi vẫn nhớ về mối tình đầu ấy tựa như một bông tuyết đầu mùa – tươi mát, tinh khôi, đã nhẹ nhàng tan biến ngay khi tôi vừa định đưa tay nắm lấy.
Bản nhạc The first snowflake, by Bandari

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét