Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Truyện Ngắn Tình Yêu-Một mối tình

Mở máy tính, vào facebook đọc tin nhắn của bạn bè, Hạnh chợt nhìn thấy ai đó up lên face một bài hát với tựa đề quen thuộc “Bao giờ ta gặp lại?”, một bài tình ca buồn mang nhiều ý nghĩa với riêng mình. Sau một thoáng băn khoăn, cô click chuột rồi bấm play. Giọng hát đầm ấm miên man buồn cất lên, Hạnh chìm đắm tâm hồn theo lời hát:
Tưởng rằng anh đến đây như chim trời, mỏi cánh rồi
Tưởng rằng em là ga, ga sau cùng tàu ngừng bến
Nào ngờ anh đến đây như cơn mộng tan nửa vời
Để rồi em còn đây nghe nỗi buồn phủ kín một đời…
Hạnh từng có một mối tình, yêu xa, thơ mộng và lãng mạn.
Hồi ấy, Hạnh mê văn nghệ lắm, cô vào một phòng chat chỉ dành cho những người yêu ca hát làm quen và thi thố với nhau. Chính tại nơi đó, Hạnh gặp Minh. Cô đã hớp hồn anh bằng chính bài hát này, bài tình ca “Bao giờ ta gặp lại”. Những lần gặp sau, bao giờ Minh cũng yêu cầu cô hát lại bài này, và anh chỉ nghe duy nhất một bản tình ca đó. Âm nhạc đã đưa hai người gần lại với nhau hơn, dù họ ở cách xa nhau trùng dương vạn dặm. Hạnh không ái ngại về điều đó, cô nhận lời làm bạn gái Minh.
Bẵng đi một thời gian, Minh im hơi lặng tiếng. Mặc cho Hạnh đau khổ ngóng chờ, Minh như đã biến mất khỏi cuộc đời của cô.
Rồi Hạnh cũng quen dần với chuyện không còn ai chia sẻ những vui buồn, không còn ai lắng nghe và tán dương giọng ca ngọt ngào truyền cảm của mình nữa. Cô rời khỏi căn phòng văn nghệ online đó, mãi mãi, và cũng không hát lại bài hát đó lần nào.
Cuộc tình mình như mây mùa Thu,
đến với đi nhẹ như tiếng ru
Dấu chân quen chìm trong sương mù
Còn lại chăng những dư âm của ngày xưa
Cuộc tình mình xem như là mơ,
đến với đi nhẹ như tiếng thơ
Cớ sao ta còn xót xa hoài
Chiều chiều lê gót lang thang nghe buồn tênh..
Tiếng ca nức nở của ca sĩ Lưu Hồng vẫn ấm áp vang đều, khiến trái tim Hạnh nhói lên tê dại. Một dòng tin nhắn bất ngờ hiện ra trong khung chat của cô:
- Hạnh! Anh Minh nè! Em đang làm gì vậy?
Cô bàng hoàng không tin vào mắt mình. Minh ư? Lâu lắm rồi cô không còn muốn nhớ đến cai tên này nữa, từ khi anh lặng im ra khỏi trái tim cô. Dường như Hạnh đã quên anh rồi .Trong lúc cô còn ngẩn người suy nghĩ thì những dòng chữ từ nick Minh tiếp tục gửi sang:
– Sao em không trả lời? Giận anh sao? Cho anh xin lỗi đi, công việc bận rộn quá, anh không dứt ra được. Lâu lắm rồi anh không có online.
– Tại sao anh không gọi điện cho em?
Đến bây giờ, Hạnh mới bình tĩnh lại và gõ lên bàn phím những gì mình cần hỏi.
Minh trả lời:
– Anh bị mất điện thoại nên không nhớ được số máy của em. Em cho anh xin lại đi. Bây giờ, anh có thể hằng ngày gọi điện cho em như trước được rồi. Sorry Honey!
Không hiểu sao Hạnh lại đánh số điện thoại của mình vào khung chat cho anh. Cô nghĩ mình rất giận Minh, cô nghĩ mình đã quên được anh và tình yêu giữa họ cũng đã kết thúc. Bây giờ gặp lại, Hạnh mới biết là không phải vậy. Không thể như vậy được. Thì ra cô chưa bao giờ quên Minh. Tình yêu dành cho anh vẫn tràn đầy trong trái tim của Hạnh. Cô hiểu rằng mình sẽ không từ chối được anh.
Và Minh đã làm đúng những gì mình nói. Mỗi ngày anh đều gọi điện thoại cho cô.
Quên hết những giận hờn trước đây, quên luôn cả việc Minh từng bỏ rơi mình không một lời giải thích, Hạnh trở lại làm bạn gái của anh như lời giao ước mà đôi bên cùng hứa hẹn thuở nào. Từ bỏ hết những thú vui đi dạo hay “café tán gẫu” với bạn bè, từ bỏ cả việc hùn hạp với nhỏ bạn đại học để mở shop bán quà lưu niệm, Hạnh dành hết thời gian online chat với Minh sau mỗi buổi tan trường. Không như thế sao được, bời vì Minh ở xa cô quá. Không như thế sao được vì Minh vẫn như ngày nào , anh yêu quý cô và cô thì không thể trao tình cảm cho ai ngoài anh cả. Quả thật Minh đã lấy mất trái tim của Hạnh rồi.
Sau ba tuần công tác ở Houston, Minh hẹn gặp Hạnh ở Sài Gòn vào đầu tháng hai.
Anh bảo được nghĩ phép gần hai tháng, và thời gian đó đủ để làm lễ đính hôn với Hạnh rồi cùng cô đi chu du khắp mọi miền đất nước. Hạnh như đang bơi trong hạnh phúc. Cô nghĩ mình là người thiếu nữ may mắn nhất trên thế gian này bởi cô yêu anh và anh cũng rất yêu cô. Trời sinh họ đã là một đôi mà nếu văn chương lãng mạn hơn người ta sẽ bảo rằng chỉ có cái chết mới chia lìa đôi lứa.
Vào khoảng giữa tháng một, Lê Minh lại lần nữa biến mất. Hạnh không có cách gì liên lạc được với anh. Cô hụt hẩng, chán nản và mệt mỏi. Âm vang lời hát buồn năm ấy lại dội về bên tai khiến Hạnh nghe tim mình như vở đôi.
Lẽ nào tình yêu của Minh dành cho cô chỉ là thế này sao? Một trò chơi cút bắt cứ tái diễn không có hồi kết thúc. Hạnh thấy bất mãn, đau khổ vô cùng. Cô quyết định buông tay. Tinh thần cô suy sụp thấy rõ, Hạnh xin nghĩ một tuần để thư giãn và sắp xếp lại cuộc đời mình.
Hạnh gặp Phúc vào một buổi sáng tinh mơ ở bể bơi, khi cô bị vọp bẻ và anh đã kịp thời xuất hiện. Đó là người đàn ông có khuôn mặt rắn rõi, cương nghị và đôi mắt u buồn. Lần đầu tiên nhìn vào ánh mắt sâu thăm thẳm đó, Hạnh có vẻ bất an. Cô sợ đôi mắt biết nói của người đàn ông này, nhưng cô luôn biết ơn về những gì anh đã làm cho cô. Lần đó, Hạnh sơ ý đánh rơi sợi dây chuyền mà không hay. Phúc nhìn thấy nhặt lên và giao trả tận tay. Cô mời anh dùng điểm tâm bày tỏ sự cám ơn, rốt cuộc anh không chịu để cô thanh toán.
Từ đó họ quen nhau.
Phúc khác hẳn Minh ngày xưa. Anh rất ít nói và không hề biểu lộ cảm xúc, khuôn mặt anh lúc nào cũng kín như bưng. Thế nhưng, Phúc luôn có mặt vào đúng lúc Hạnh cần. Ở bên anh, Hạnh cảm thấy bình yên đến lạ. Giây phút nhàn rỗi với anh rất hiếm hoi, Hạnh không biết anh làm gì mà cứ như con thoi suốt ngày không ngừng nghĩ vì nhiệm vụ.
Sau này Hạnh mới biết Phúc có một quán cà phê riêng ở Tân Bình. Anh giao cho người dì quản lý vì anh có quá nhiều việc để làm. Hiện nay sức khỏe của dì anh không được tốt nên bà muốn bàn giao lại cho anh. Hạnh nghe vậy liền đề nghị Phúc chuyển nhượng cho cô quán cà phê đó. Cô đã đổi tên quán từ “ Mãi nhớ” trở thành “ Chiều thu”. Quán đổi chủ và Phúc nghiễm nhiên trở thành một khách hàng thân thuộc dù trước đây anh không thích cà phê. Dù anh là người luôn bận rộn nhưng mỗi đêm khi quán hết khách, anh đều giả bộ như vô tình ghé qua giúp Hạnh dọn dẹp mọi thứ và đưa cô về đến tận nhà. Họ đã đến bên nhau theo cách ấy, hoàn toàn không có một lời tỏ tình nào, chỉ có những yêu thương lo lắng âm thầm dành cho nhau.
Một buổi chiều tháng tám…
Chiếc ô tô sang trọng màu mận chín đỗ xịch lại trước cửa quán rồi chầm chậm rẽ vào lối sỏi nhỏ thênh thang phía bên hông. Hai vị khách xuống xe, bước vào. Mùi nước hoa đắt tiền từ cơ thể cô gái tuổi đôi mươi toát ra thơm ngát. Cô mặc chiếc váy đỏ rất gợi cảm, đầu tựa hẳn vào bờ vai vững chãi của người đàn ông lịch lãm, để anh dìu cô đi. Họ chọn chiếc bàn phía trong cùng, gọi một ly cam vắt và một cà phê sữa nóng. Chiều nay người phụ việc xin nghĩ nên Hạnh bán một mình. Pha chế xong, đích thân cô mang ra bàn cho khách. Cuộc chạm mặt khiến Hạnh sững sờ suýt làm rơi cả khay đựng nước. Cô run tay đặt hai ly nước xuống bàn rồi tự trấn tỉnh mình. Giọng nói cô nhỏ nhẹ nhưng âm điệu vẫn khác thường, Hạnh nghe như giọng mình run lên:
– Xin mời anh chị.
Người đàn ông ngẩng lên. Hạnh không ngờ anh nhìn cô một cách thản nhiên như hai người chưa bao giờ quen nhau. Anh thong thả khuấy đều ly cam tươi cho bạn gái rồi buông giọng ngọt ngào:
– Uống đi em. Thường xuyên bổ xung loại vitamin tự nhiên này sẽ làm cho da em đẹp hẳn…
Cô gái liếc anh bằng đôi mắt đa tình:
– Thật đúng là miệng lưỡi Tô Tần. Anh chỉ giỏi nịnh!
Hạnh quay đi. Có một cái gì đó chận ngang lòng ngực khiến cô thấy nặng nề khó thở. Làm sao Minh có thể để cô gặp lại trong tình cảnh trớ trêu này. Tất cả bây giờ đã trở thành quá khứ , bên cạnh Minh đã có người thay vị trí cùa cô nhưng sao anh có thể làm mặt lạ với cô như vậy.
– Chị chủ quán ơi làm ơn cho hỏi thăm…
Ôi! Cái cách mà Minh đang gọi cô mới xa lạ làm sao!
Hạnh quay phắt lại. Hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, cô xăm xăm bước về phía hai người.
Minh chìa ra trước mặt cô một mảnh giấy:
– Chị có biết địa chỉ này nằm ở đâu không?
Khẽ liếc vào những dòng chữ ghi trên đó, Hạnh quắc mắt nhìn kẻ bạc tình:
– Anh đang tính giở trò gì đây? Giả vờ như không biết tôi hả? Hay là anh mất trí nhớ rồi?
Cô gái đi cùng Minh dường như đã hiểu ra nên mắt tròn mắt dẹt nhìn Hạnh rồi thảng thốt:
– Ôi! Chúa ơi! Chị chính là Mỹ Hạnh đây sao? Địa chỉ đó là nhà chị hả? Chị là người từng đính ước với anh Minh?
– Việc gì đến cô mà hỏi! Hai người muốn gì mà diễn kịch với tôi?
– Không chị ơi! Chắc chị đã hiểu lầm. Người này là em trai song sinh của anh Minh. Anh ấy hoàn toàn không biết chị.
Hạnh sững người. Em song sinh ư? Cô chưa bao giờ nghe Minh nhắc đến chuyện này trong suốt thời gian dài yêu nhau thì làm sao tin được.
– Chị đúng là bạn gái của anh tôi sao? Tôi xin lỗi, nhưng chị có gì chứng minh nhân thân của mình không? Tôi về đây để tìm người tên Hạnh và hoàn thành ý nguyện của anh mình. Tên tôi là Mẫn.
Vừa nói, người con trai vừa đứng lên lấy từ trong túi áo ra chứng minh thư đưa cho Hạnh, trên đó ghi đầy đủ họ tên của anh là Lê Công Mẫn. Vậy thì đúng là em song sinh của Minh rồi. Hạnh cũng cần cho Mẫn biết anh không kiếm lầm người. Cô mời cả hai về ngôi nhà có địa chỉ y như trên tờ giấy…
Hạnh ngồi tựa đầu vào vai Phúc với dáng vẻ mệt mỏi. Lẽ ra cô đã quên mọi thứ và vui vẻ đón nhận một tình yêu nồng nàn đang đến với đời mình. Sự xuất hiện bất ngờ của Mẫn cùng với những tin tức vừa biết về Minh khiến Hạnh bàng hoàng. Minh đã mất sau một cơn đau tim bất ngờ, khi anh đang sắp xếp hành trang về gặp cô. Anh sống một mình nên không ai biết thông tin gì về Hạnh. Mẫn ở tiểu bang khác, trong một lần thu dọn phòng của anh trai, Mẫn phát hiện quyển sổ tay ghi rõ các kế hoạch và dự tính tương lai của Minh. Nhờ đó, Mẫn mới biết có một cô gái đang chờ Minh trở về. Tuy nhiên, công việc của Mẫn quá bận rôn nên không thu xếp được thời gian về tìm Hạnh. Đến khi có đối tượng kết hôn, Mẫn mới xin nghĩ phép để về, nhân tiện anh cũng muốn tìm người yêu của anh trai để trao lại những gì mà anh trai mình muốn tặng cô ấy nhưng chưa thực hiện được. Hạnh đã từ chối nhận tất cả những thứ có tính vật chất đó, vì cô không cảm thấy nó cần thiết với mình khi Minh đã ra đi. Hai năm qua, cô đã hiểu lầm Minh, đã oán trách, đã uất hận và đã quên “con người bội bạc”. Nhưng bây giờ, khi biết sự thật rồi, Hạnh lại thấy đau buồn. Cô nghe như dư âm bài hát thưở naò chợt ùa về phủ kín tâm tư.
Tình yêu mãi miết trôi lênh đênh hoài như cánh buồm
Ngàn đời mang khổ đau nhưng sao mình còn tìm đến
Tình yêu như bóng ta không bao giờ ta bắt gặp
Một đời đi tìm nhau nhưng cuối cùng chẳng kiếm được gì.
Hạnh cứ mang cảm giác của một người có lỗi, vì mình đã vô tâm và nghĩ xấu cho Minh.
– Thôi, em đừng buồn nữa… Chuyện đó nằm ngoài suy nghĩ của em mà. Dù gì, như vậy cũng tốt hơn là anh ấy phụ tình em.
– Trong khi người đó nằm dưới lòng huyệt lạnh thì em vô tư sống cho mình, lại còn nghĩ về họ với lòng oán hận, có phải là em quá đáng lắm không?
Hạnh vừa nói vừa khóc. Nước mắt cô rơi ướt một bên vai áo của Phúc. Anh không nói gi, chỉ lặng lẽ đưa tay lau những dòng lệ ấm nóng trên gò má xanh xao của người yêu. Phúc biết cần phải để Hạnh khóc cho vơi bớt những uất nghẹn trong lòng, để cô có thời gian tưởng niệm về người yêu củ và mối tình không đoạn kết, có thế cô mới thấy thanh thản cõi lòng để trao trái tim mình cho anh.

Uyên Nhi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét