Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Truyện Tình Yêu-Anh yêu guitar, và em yêu anh

19 tuổi. Chưa một lần rung động. Em bị đánh thức bởi tiếng Guitar của Anh.
Anh xuất hiện trước đám đông như một thần tượng trẻ. Anh ôm chiếc đàn Guitar và chĩnh chệ hát bản “Until you” từng làm Em mê mẩn.
Vài nữ sinh đung đưa theo nhịp Anh đàn, vài bạn thì lẩm nhẩm hát theo. Anh nhận được hàng chục bông hồng sau màn trình diễn, mỗi bông hồng đều mang theo trái tim của những cô gái mới lớn.
Ngày Em còn bên Anh trong những buổi biểu diễn, Anh thường mang những đóa hồng cho Em và thì thầm: “Em biết trong những bông hồng này là tình yêu lớn như thế nào mà phải không!? Anh dành cho Em đấy!”
Mỗi lần như thế, Em chỉ biết cười và lắng nghe con tim mình loạn nhịp.
Ngày Em mới bước chân ra khỏi vòng tay của bố mẹ. Ngày đầu tiên Em chạm vào cánh cửa trường Đại học xinh đẹp, cũng là ngày định mệnh đã cho Em gặp Anh.
Anh đeo chiếc Guitar sau lưng. Tai đeo phone. Ánh nắng rọi mái tóc Anh vàng óng. Anh tự tin và nổi bật.
Em lẫng cẫng bước vào nơi xa lạ. Mái tóc Em đen tuyền, dài và đang mãi mê đùa nghịch cùng gió. Em nhìn Anh, rồi nhìn thấy những người vây quanh Anh, và tự hỏi: “Có gì đặc biệt chứ!?”
Ngày Anh chưa nhìn Em, là ngày Anh còn xa lạ và cũng chính ngày Em còn tươi vui và năng động.
Buổi văn nghệ chào mừng tân sinh viên năm ấy chắc cũng là lần đầu tiên Anh biết tới Em.
Như bao lần, Anh ôm hàng chục bông hoa khi xuống cánh gà. Em mừng rỡ khi thấy Anh cầm nhiều hoa đến thế, bởi lúc Anh vừa hát xong cũng là lúc các bông hoa đã được mua sạch. Em bối rối. Em vội vàng chạy lại chỗ Anh xin hai bông hoa để tặng cho cặp đôi đang song ca. Anh cười, đưa hoa cho Em rồi với theo: “Này nhóc, Em vừa lấy mất vài mối tình của Anh đấy.” lúc Em kịp lẩn vào đám đông.
Anh ạ, đến bây giờ câu nói ấy vẫn in đậm trong trí nhớ Em. Không quan trọng là Anh nói gì, chỉ đơn giản bởi đó là lần đầu tiên Anh nói với Em, với riêng Em ấy. Anh vốn lạnh lùng sao lại trở nên gần gũi đến thế.
Và chính câu nói ấy đã đập vỡ hình tượng Anh của sự lạnh lùng trong Em. Những ngày nắng, Em nhìn Anh như một người thân quen.
Người ta bảo Em cá tính. Em không phủ nhận. Bởi Em thích đá banh, thích bóng chuyền, Em thích chạy nhảy. Em hiếm khi nhận ra rằng trời đã chuyển mình sang thu hay mùi hoa sữa phảng phất sân trường. Em cũng chẳng bao giờ thấy rằng, nắng mùa yêu đang nảy nở trong Em.
Một buổi chiều đầy gió, Em đến sân bóng xem đội bóng của quận tập luyện cho trận giao hữu. Và Em thầm mong, một ngày không xa, sẽ là giải cho nữ. Nhưng ngỡ ngàng hơn, Em thấy chiếc đàn Guitar quen thuộc chỗ cabin. Em nhìn vào sân như tìm kiếm một hình bóng quen thuộc nào đó. Và, Em thấy Anh. Chân Anh dẫn bóng chính như cái cách Anh gảy đàn, sân cỏ là sân khấu của riêng Anh. Có Em là khán giả.
Anh chơi bóng. Một chiều đầy gió.
Kể từ hôm đó, Em càng mê mẩn những buổi tập của các Anh hơn. Ngày Em thường xuyên đi xem các buổi biểu diễn của Anh, bạn bè bảo Em thích Anh, nhưng Em phủ nhận. Em bảo dịu dàng như Anh không phải mẫu bạn trai của Em. Rồi Anh chơi đá bóng, Anh bớt dịu dàng. Em phủ nhận như thế nào hả Anh?
Em chăm đến sân tập hơn, cả những ngày mưa. Và đương nhiên, Em ở trên khán đài ngày Anh thi đấu. Anh dẫn bóng như một nhạc công thực thụ. Bóng trong chân Anh rồi Anh tiến đến khung thành. Cả khán đài như không kiềm được cảm xúc, họ hò hét, họ gọi tên Anh. Thế rồi một hậu vệ đội bạn tông vào Anh, trái bóng bay ra khỏi sân, Anh ngã xuống, mọi thứ im ắng như dây đàn bị đứt.
“Đứng lên đi Anh.” – Em hét lên trong khi tất cả mọi người đều im lặng. Rồi mọi ánh mắt đổ về phía Em, họ nhìn Em ngỡ ngàng, Em cũng vậy. Còn Anh nhìn Em, và cười.
Vàooooo. Quả phạt góc và Anh thành công với cú sút xoáy bóng trực tiếp về phía khung thành.
Em thấy Anh nhìn về phía Em, vẫy vẫy tay. Em cười.
Từ nụ cười đó mà Em thấy mình nữ tính, dịu dàng hơn. Em vẫn không thay các đôi giày thể thao trong tủ bằng các đôi giày búp bê, các đôi cao gót nữ tính. Nhưng Em đã cảm nhận được cái se lạnh khi đông về, khi người ta tay trong tay, còn bàn tay Em thì mãi lẻ đôi.
Cũng từ những ngày đó, Em luôn cố gắng tìm một bóng người cao cao, một mái tóc vàng hoe bên chiếc Guitar trên sân trường. Và Em nhận ra rằng, Em không chỉ thích nhìn Anh trên sân cỏ mà Em còn khát khao được thấy Anh ôm đàn Guitar lãng tử, Em khát khao được nghe giọng hát mượt mà, mê hoặc của Anh. Kể từ lúc đó, Em biết buồn. Em biết tới những phút giây cô đơn, yếu mềm của riêng Em. Và Em tức giận khi nhận ra rằng Anh đã lẳng lặng mà bước vào thế giới của riêng Em.
Em một mình. Những ngày nắng ấm.
Em lang thang một mình bên bờ hồ đầy gió dưới bầu trời chen chúc sao đêm. Em hít một hơi thật mạnh để tận hưởng cái gió đông thì giật mình nhận ra cái hương vị nồng nàn của những giọt đàn Guitar trong mùi của gió. Em thấy cây đàn Guitar đen, Em thấy mái tóc vàng dưới ánh đèn đường, Em thấy Anh. Một mình, bên bờ hồ yên ả.
Em chẳng bao giờ nghĩ Em dám làm phiền Anh, nhưng tối hôm xa xôi ấy, Em đã làm vậy. Đôi chân Em cứ hướng về phía Anh trong vô thức. Em cố đi thật nhẹ nhưng những chiếc lá khô còn náo nhiệt hơn Em. Anh nghe thấy tiếng lá, Anh nhìn Em, và cười. Anh vẫy vẫy tay như cái cách Anh đã từng.
Em mở đầu câu chuyện bằng lời cảm ơn về những bông hoa, sau đó lại là những lời khen Anh, cả trên sân cỏ lẫn trên sân khấu.
Còn Anh, Anh bình yên lắm, Anh chỉ cười và hỏi han Em về chuyện học hành trong trường mới. Ngày đầu tiên, Anh không đàn cho Em nghe, bởi Em bị cuốn vào những câu chuyện hài hước, vào những nụ cười đầy nắng của Anh.
Đêm hôm ấy, Em nhận ra mình cảm nặng.
Hình ảnh về Anh cứ chất đầy trong tầm mắt. Ngồi học bài, Em thấy Anh, nghe nhạc, Em nhớ cách Anh chơi đàn, tập bóng, Em thấy Anh trên sân cỏ. Và khi nhìn thấy Anh trong vòng vây các bạn nữ, Em thấy tim mình đau. Anh xoa dịu Em bằng cách cố vươn người ra và vẫy vẫy tay.
Lần thứ ba Em gặp Anh là khi Em đi cùng một đám bạn. Một đêm nhiều mưa.
Anh ngồi trên sân khấu nhỏ của một quán café cổ điển khi Em cùng bạn bước vào. Bạn Em hét lên khi chúng thấy Anh, Em nghe chúng xầm xì: “Tình cờ gặp nhau ba lần là có duyên rồi đấy.”
Phải không Anh nhỉ? Nhưng chỉ là Em nhìn thấy Anh thì làm sao gọi là “gặp nhau” được Anh nhỉ?
Khi quán bắt đầu đông khách, Anh ôm đàn ra giữa sân khấu và bắt đầu hát.
“Bài hát này, mình xin được tặng riêng cho người đã làm mình rung động từ lần đầu tiên nhé.”
Cả căn phòng như vỡ òa, các bạn nữ nhìn nhau thẩn thờ, nhóm thì túm lại bàn tán xôn xao. Chỉ có Em là ngồi yên bất động, không gian xung quanh Em bỗng nhiên im ắng lạ, Em chỉ thấy có cánh tay dơ lên và đang vẫy vẫy.
Đêm hôm đó Em trằn trọc, bảo Em mơ tưởng cũng được, nhưng Em thầm mong người đó là Em, người Anh nói ấy.
Từ sau hôm ấy, Em tình cờ gặp Anh trên phố nhiều hơn. Em vô tình nhưng Em mong là Anh hữu ý.
Em gặp Anh trong từng quán café Em qua, Anh chủ động bắt chuyện với Em. Ta ngồi trò chuyện bên những ánh mắt ganh tị của các bạn nữ. Em không quan tâm, bởi với Em lúc ấy, bên Anh là đủ.
Em gặp Anh trong từng góc phố lẻ. Nơi các cặp tình nhân nắm tay nhau.
Em gặp Anh trên các con đường đông đúc người qua. Dù dòng người kia có cao lớn như thế nào thì ta vẫn nhìn thấy nhau.
Em chưa bao giờ nghĩ rằng phải gặp nhau hai, ba lần hay nhiều hơn nữa thì mới là số phận. Em tin rằng, mỗi người mà chúng ta gặp trên đường, từng người mà ta lướt qua đều đã có một mối liên hệ với ta. Và với Anh cũng vậy. Em gặp Anh, đó là định mệnh. Em chỉ mong rằng số phận sẽ cho Em và Anh ở bên nhau lâu hơn. Trong một mối quan hệ đặc biệt hơn là chỉ thân thiết như thế này.
Em đi bên Anh như hai người bạn thân. Những buổi biểu diễn từng chỉ có một mình của Anh nay đã có thêm Em.
Bạn bè Em hỏi Em về mối quan hệ giữa hai chúng ta, Em chỉ ngậm ngùi và nói chúng ta là bạn. Anh biết không, Em mong đợi một ngày câu trả lời ấy sẽ thay đổi.
Hôm gió mùa về. Anh và Em tất bật chuẩn bị cho đêm hội Đông của trường.
Sau giờ ăn trưa, Anh nhanh chóng đi đâu đó, còn Em thì nhận được điện thoại của một số lạ.
Em tắt máy sau khi nhận lời hẹn của chị ấy – người yêu cũ của Anh. Em đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc tranh cãi, hay chịu những lời trách móc của chị ấy nếu Em không đủ can đảm.
Nhưng Anh biết không, Em ngỡ ngàng khi trước mắt là một người con gái trông dịu dàng, mái tóc chị dài và đen mượt. Chúng Em đã ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, chị nhâm nhi một ly café, để mặc cho gió làm rối tung mái tóc. Khi nói về Anh, Em thấy mắt chị sáng rực lên. Chị có vẻ thương Anh nhiều lắm.
Chị nói với Em rằng chị muốn yêu thương Anh lần nữa. Chị nói chị biết rằng Em có tình cảm với Anh, và cả Anh cũng vậy, chỉ là cái bóng của chị quá lớn nên Anh chẳng thể thổ lộ với Em. Chị còn bảo, Anh thích con gái dịu dàng như chị chứ không phải là quá hoạt bát như Em. Chị bảo Em hãy rời xa Anh, bởi Anh là của chị ngay từ phút đầu….
Em lê bước trên đường với những câu nói của chị quẩn quanh trong tâm trí. Chị đúng là một mẫu bạn gái lý tưởng, dịu dàng nhưng biết cách dành lại tình yêu của mình. Chị đã thành công khi làm Em mông lung đến vậy.
Thầm lặng như Em có thể ở bên Anh bao lâu chứ? Liệu ta có được chúc phúc?
Mặt trời đã dần xuống núi, những hạt nắng cuối cùng cố len lỏi qua những chiếc lá xanh để rơi vãi trên đường.
Em có mặt tại trường đúng giờ. Em vẫn sẽ giúp Anh hoàn thành phần biểu diễn của mình.
Vẫn là giọng hát mượt mà trau chuốt ấy, vẫn là những tiếng đàn êm dịu. Nghe Anh từ xa, vẫn thật tuyệt.
Màn hình bắt đầu chạy. Em giật mình nhận ra đó là hình ảnh của hai chúng ta.
Là lúc Em và Anh cùng chung bước.
Là lúc Anh chạm vào môi Em dịu dàng…
Sáng tinh mơ, Em và Anh cùng nhau thưởng thức hai ly Capuchino nóng hổi. Em vụng về để sữa đọng lại trên môi. Anh khẽ lau cho Em, bằng tay. Nhẹ nhàng và ấm áp.
Là lúc Anh xoa xoa tóc Em thích thú…
Giữa sân trường, Em lọt thỏm trong dòng người cao to. Em cố nhảy lên để xem màn ảo thuật trên sân khấu, nhưng vô ích. Anh nắm tay kéo Em lên tầng hai của dãy nhà đối diện. Ở đó, Em có thể thấy mọi thứ mà không cần chen lấn hay cố kiễng chân thật cao. Anh xoa đầu rồi bảo Em ngốc.
Là lúc Anh vẫy vẫy Em giữa phố đông người…
Đường đầy ắp người đi lại. Em nhỏ bé, Em như vô hình trong dòng người tấp nập. Thế mà Anh vẫn nhận ra mái tóc đen của Em. Anh vẫy Em rồi cười nhẹ.
Kết thúc bài hát. Còn lại trên sân khấu là Anh tỏa sáng cùng những bông xuyến chi nhỏ bé. Từ tầng hai dãy nhà đối diên, Em thấy Anh đang tìm kiếm gì đó hai bên cánh gà. Em nấp sau bức tường khi nghe tiếng Anh gọi tên Em. Và quay lại, Em thấy Anh thơ thẩn rồi cứng đờ.
Be mine, Myn…
Dòng chữ đỏ trên màn hình đập vào mắt Em, làm khóe mắt đỏ hoe. Nếu là cách đây vài tiếng, có lẽ Em sẽ chẳng chần chừ gì mà chạy lại ôm Anh. Nhưng, có những thứ chẳng bao giờ như Em mong đợi. Lúc mà đáng ra Em phải đến chỗ Anh thì Em lại đang giấu mình trong góc tối. Em thấy Anh xa xôi, Em đau lắm. Nhưng Em biết, ở một nơi nào đó, có một người đang rất vui, vậy nên, chắc Anh cũng sẽ không buồn. Em tự an ủi mình.
“Dù có thế nào Anh cũng sẽ tìm thấy Em”. Nhưng sao lần này Anh không thể?
Cái ngày mà Em nghĩ rằng Em sẽ chính thức bên cạnh Anh lại trở thành ngày Em phải rời xa Anh. Em từng nghĩ là mãi mãi.
Những ngày sau đó, Em chỉ cố gắng để tồn tại. Em thấy mình cô đơn và lạc lõng trên mỗi bước về. Bầu trời xung quanh em chẳng còn vị nắng. Những tiếng đàn Guitar vẫn ngay trước mắt nhưng sao Em lại thấy quá xa xôi.
Em hối hận khi không nói với Anh về thứ tình cảm trong Em sớm hơn. Để bây giờ, Em cô đơn trong tình yêu của chính mình. Mối tình đó, chắc sẽ mãi chỉ là tình câm. Nhìn anh được người ta quan tâm, Em muốn giận hờn, muốn ghen tuông một chút, nhưng rồi nghĩ lại, Em là gì chứ? Thứ tình cảm đó còn chẳng được gọi là tình đơn phương.
Những đêm lang thang, Em thấy Anh một mình cô độc cùng đàn Guitar. Em như một kẻ hèn nhát chỉ dám đứng từ xa nghe Anh đàn bản nhạc chưa một lần dành riêng cho Em. Sao Anh có thể tự tiện bước vào trái tim Em rồi ngồi mãi đó chẳng chịu đi, để bây giờ những gì còn lại trong Em là một mớ lộn xộn và tâm hồn héo hon dần. Thân xác này là của Em, trái tim này cũng là của Em thì cớ chi tình yêu kia là thứ Anh có quyền nắm giữ số phận?
Em đã từng nghĩ Em sẽ cứ âm thầm mà yêu thương anh thôi… Nhưng Em không làm được. Nghĩ về Anh, Em khao khát được yêu thương, Em khao khát nghe tiếng Anh đàn, nghe giọng ca của Anh. Hình ảnh của Anh ngập trong suy nghĩ của Em, nước mắt Em cứ giàn giụa từng đêm. Em nhớ Anh, Em đau buồn.
Em thấy Anh qua từng con phố. Tiếng đàn Guitar quen thuộc của Anh cứ văng vẳng bên tai. Những cơn gió se lạnh làm em nhớ vòng tay ấm áp của Anh. Nắng về làm Em nhớ mái tóc vàng hoe rực rỡ.
Ngày yêu thương chuyển mùa. Em thấy Anh nơi con phố quen. Em lắng tai nghe bản “Until you”quen thuộc.
Hôm sau, Em tìm đến quán café nơi Anh làm thêm, nhưng Em không tìm thấy Anh. Người ta bảo Anh đã nghỉ làm từ vài tuần trước. Trong lòng Em bỗng dâng lên một cảm giác lo sợ lạ lùng. Em sợ rằng sẽ không còn được gặp anh nữa. Em vội vàng chạy khắp các ngóc ngách đã tắt nắng để tìm Anh, nhưng trong dòng người tấp nập kia, Anh vẫn mãi trốn mất khỏi Em. Ngay khi Em tuyệt vọng nhất, Anh xuất hiện.
Em thấy Anh trong quán café nơi Em và Anh thường cùng nhau ngắm dòng người qua lại. Đó là Anh, một Anh yếu ớt và héo úa. Em thấy ánh mắt Anh mờ nhạt. Anh không còn vẫy em như trước. Anh chạy lại ôm Em thật chặt. Em nấc lên nghẹn ngào trong vòng tay ấm áp của Anh. Vẳng bên tai Em là tiếng những mảnh vụn đang lao xao tìm lại chỗ của mình.
Nhìn thấy Anh, tim em đau như thế, làm sao Em có thể nghĩ rằng Em sẽ rời xa Anh mãi mãi chứ.
Anh trách Em vì Em tự dưng mất tích. Em kể cho Anh nghe về cuộc trò chuyện hôm ấy…
“Đối với Anh đó chỉ là ký ức, Em mới là hiện tại, là thương yêu của Anh lúc này, nhóc ạ!” – Anh xoa đầu Em.
Nhìn Anh cười, trong lòng Em cảm thấy ấm lạ. Mùa Đông bỗng không còn hơi lạnh. Thay vào đó là cái ấm áp của những tia nắng mùa yêu…
Rồi từ hôm đó, Em thấy có một cô gái bước chân lên chông gai và yêu Anh. Bên kia đường, Em thấy Anh và cô ấy tay trong tay vui vẻ. Sau mỗi giờ học, Em cô đơn trên bước đường của riêng mình, còn Anh, Anh thường vẫy tay tạm biệt cô ấy trước khi cô ấy vào nhà.
Em thấy trong từng buổi biểu diễn, Anh thường đưa những bông hoa được tặng cho cô gái ấy và thì thầm điều gì đó.
Em thấy Anh ngồi đàn cho cô ấy nghe những chiều vắng. Một thế giới thật yên ả và hạnh phúc.
Lời yêu thương Em muốn cất lên nhưng cứ bị gió thổi ra xa. Em muốn chạy lại ôm Anh, nói với Anh rằng em vẫn ở đây nhưng Em sao quá nhạt nhòa. Em lạnh như Đông, chẳng ai biết tới sự tồn tại của em.
Em một mình với cơn gió chẳng của riêng ai…
Một chiều trời mưa lả tả, Em thấy Anh, chị ấy và cả cô gái kia bên bờ hồ. Ba người đứng chung rồi cô gái ấy lẳng lặng đi lên vỉa hè.
Chỉ còn Anh và chị ấy… Hai người nói chuyện gì đó, chị ấy nắm lấy tay Anh nhưng bị Anh đẩy ra xa. Em thấy nước mắt chị lấp lánh như mặt hồ. Chị quay người chạy thật nhanh. Chị băng qua đường và một chiếc xe tải lao tới. Cô gái kia hốt hoảng lao ra chỗ chị.
Tim Em gần như vỡ vụn, Em thấy chị lồm cồm ngồi dậy, trước đầu xe là một vũng máu đỏ tươi, mọi người xung quanh chụm lại thương xót cho hai số phận nhỏ nhoi. Em lại cảm nhận được cái hơi ấm từ vòng tay Anh quen thuộc.
Em thấy mẹ ngất lịm trong vòng tay người anh trai, Em thấy chị ấy ôm quan tài khóc thảm.
Em thấy tấm ảnh của Em đặt gọn gàng sát bên của Anh.
Tim Em đau thắt lại, nước mắt cứ tuôn ra như nước hồ yên ả. Em khóc thét lên nhưng chẳng ai nghe Em.
Rồi một bàn tay ấm ấm đặt lên vai Em từ phía sau. Em quay lại, Em thấy Anh cùng cây đàn Guitar quen thuộc. Sau lưng Anh là một vạt sáng trắng mờ ảo, dịu êm. Anh xa dần về phía ấy, Anh dơ tay vẫy vẫy Em. Bỏ lại sau lưng là tiếng khóc than thê thảm, Em tiếng về phía Anh.
Anh nắm lấy tay Em thật chặt. Em ngắm nhìn khuôn mặt Anh, để mặc cho gió bấc thổi tóc Em tan dần.
Ta nắm tay nhau, con đường phía trước tràn đầy hoa hồng và bình yên. Tiếng Guitar quen thuộc vang lên trong không trung.
Gió thổi mạnh, Em thấy bàn tay Em nắm chạy tay Anh tan dần, tan dần. Em thấy trái tim mình hòa nhịp cùng những giọt đàn tròn trịa, ngọt ngào. Em cảm nhận được vị ngọt của đôi môi Anh trong phút chốc. Đó là thứ cuối cùng Em và Anh cảm nhận được trên thế gian này… Rồi Em thấy ta tan dần ra, những hạt nắng yếu ớt quyện vào cơ thể Em và Anh nhẹ nhàng. Ta bay lên, chậm rãi và xa xôi…
Ta đi theo tiếng đàn, cùng nhau, xa dần…
Sau lưng là những mùa nắng ánh vàng soi…
Là những cơn gió se lạnh ấm áp…
Là Em, là Anh, là những giọt tình yêu chớm nở…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét